TRÀ
KHUYA & TRĂNG
Khuya khoắt đêm
Chung trà vơi bấy
bận
Gió và sương
Bay qua
Từ miền ký ức xa
xôi.
Đường mây vẫn
trôi về phương vô tận
Khoảng lặng đêm
sâu
Tiếng vạc vọng
bên trời.
Ta rót mời ta
Chung trà viễn mộng
Khoảnh khắc xanh
Từng điệp khúc
thời gian
Ngọn đèn khuya
Diễm ảo chân trời
cao rộng
Lá cỏ đầm sương
Tiếng chim thức
non ngàn
Luân trầm khỏa
nhịp sầu tan
Một phen cánh bướm
điểm vàng lối hoa.
Ta rót mời ta
Đêm sâu đối ẩm
Rót vào thơ
Ngồi uống ánh
trăng ngân
Mây trắng ngang
trời
Hồn đêm thăm thẳm
Ngàn năm
Vầng nguyệt vẫn
nguyên Rằm.
Rồi ngàn năm
Vẫn từng trang
kinh cũ
Núi vẫn xanh
Sông vẫn sáng tự
dòng xưa
Và ta nữa
Với trăng sao hội
tụ
Cát bụi nằm nghe
nhịp thở giao mùa.
Đêm thoát hình
Đất trời nghe lá
thức
Sương vỡ nên lời
Đời vỗ nhịp
phong vân.
Cùng hương trà
Ngoài kia vầng
trăng đích thực
Hoa cỏ theo về
nhịp bước thanh tân
Chuông chùa bạt
gió vang ngân
Ta nghe ta – giữa
trong ngần nọ kia.
HANH
Nghe hắt hiu con
gió
Đưa qua bờ chiều
nghiêng
Ta hắt hiu nỗi
nhớ
Mang mang về
trăm miền.
Vàng hanh bóng nắng
qua thềm
Đời trôi viễn xứ
cánh chim giang hồ.
Trưa hè hanh
bóng nắng
Mây đọng bến chiều
xa
Thời gian hanh
thầm lặng
Một kiếp người
đi qua.
Trải lòng cho hết
cõi ta
Hanh bao tình tự
lời hoa cỏ nầy.
Ngược xuôi ngày
tháng rộng
Cát bụi hanh bên
đường
Đời hanh trăm
năm mộng
Sắc màu hồn bụi
sương.
Bể dâu xanh bóng
vô thường
Cho bao cuộc lữ
hanh phương trời hồng.
Dòng đời hanh nỗi
đục trong
Ngàn năm đạo
nghĩa hanh lòng thế nhân.
NHỚ NGÀY GIỖ MẸ
Mẹ ơi !
Bây giờ là tháng
9 mùng 3
Mây trắng vẫn
thênh thang lùa vào nỗi nhớ
Phương trời cũ
Biết đâu tìm hơi
thở
Bóng mẹ mùa thu
đổ xuống bóng hoàng hôn.
Mẹ ơi !
Bây giờ là tháng
9 mùng 3
Con lặng lẽ
Bên thềm thu gió
về hiu hắt
Mang mang nửa
khung trời, nửa vòng trái đất
Còn nửa quê nhà
hoang tái bóng chiều xa.
Mùa thu
Một thoáng đã ba
năm
Nhớ ngày mẹ mất
!
Vầng trăng sơ
huyền chưa kịp sáng bên trời
Nên mẹ đi không
để lại một lời
Và đương lúc con
vẫn còn phiêu bạt.
Ai đâu hiểu hết
nỗi đời lưu lạc !
Cánh chim chiều
Vừa chếch bóng
buổi nghiêng chiều
Ai đâu phủi hết
bao nỗi buồn sương cát !
Trên vai gầy, và
trên cả bước cô liêu.
Bây giờ
Con đâu còn có mẹ
Để nghe tiếng
hát xa xưa
Từ thuở tao nôi
“chín vàng chín đỏ”
Đâu cái thuở “mẹ
còn coi nhỏ”
Đâu nhịp võng
đong đưa
À… ơi… những trưa
hè hiu hắt gió - lời ru…
Bây giờ
Mẹ đã thiên thu
Bây giờ
Con vẫn nhớ “từ
ngôn” xưa
Bây giờ trời đã
sang mùa
Vầng trăng mẹ -
vẫn sớm trưa trong lòng.
Mẹ ơi !
Tháng 9, mùa thu
Nhớ ngày giỗ mẹ
Nén tâm hương
dâng đến một phương trời
Trong khi con
còn lưu lạc chốn quê người
Trên vai gầy
Bước tha hương
nghe nỗi buồn hạt bụi
Vẫn trải lòng
năm tháng với dòng trôi !
MẶC PHƯƠNG TỬ
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét