- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
“Có một ngày đột nhiên anh rời khỏi cuộc đời tôi như một cơn gió. Cái điệu anh rời đi khiến trong tôi để lại một khoảng trống thật khó phai mờ, vừa như mất điều gì đó quan trọng, vừa như mất đi một chỗ để dựa vào. Cái cảm giác đó cứ như đóa bồ công anh bay đi trong gió vô phương định...”
Tôi thích cái cảm giác được ngắm nhìn những đóa bồ công
anh bay trên triền đồi trắng cả một khoảng sông. Trông chúng cứ như những chiếc
lông vũ thật nhẹ và êm đi kiếm tìm tình yêu của mình vậy. Sẽ cứ bay, bay và bay
mãi, đến một lúc nào đó neo đậu lại và tiếp tục phát triển sinh sôi. Nhưng tình
yêu ấy mới thật là đặc biệt vì chúng chẳng bao giờ ở yên một chỗ, chu du đến
khi nào đó tìm ra một khoảng trời thích hợp để chúng tựa nương, thì mới chịu
dừng lại. Ngày đó, khi yêu loài hoa của gió tôi vô tình mới gặp được anh. Cái
điệu cười nửa vầng trăng và đôi mắt cứ như đang thuộc về miền nào đó xa xôi lắm
chiếm hữu tâm trí tôi như một điều kỳ lạ. Bỗng dưng hai người lạ gặp nhau trên
đường rồi cứ như có điều gì đó thân thiết lắm, hẹn hò chung với những tách
cafe, những buổi xem phim, những buổi tối ngắm trăng tình tự mà tuyệt nhiên
không ràng buộc nhau bởi một mối quan hệ nào. Cũng bởi một lẽ vô thường, anh là
người con trai đã có vợ. Tuyệt nhiên, khi chúng tôi đến với nhau, mối quan hệ
ấy cũng chẳng bao giờ được gọi tên, vì một lẽ, cả hai đều là những con người có
lý trí và tự nhủ với lòng sẽ chẳng bao giờ để bất kỳ ai đau khổ hay ràng buộc
do một tình cảm tự - nhiên - thành.
Ừ có lẽ cũng tại thích thôi nên dù đang dấn thân vào một
mối quan hệ rất lạ với tôi thì tất thảy anh cũng thấy bình thường. Chúng tôi
yêu bồ công anh, yêu sự tự do của nó và yêu cả cái hạnh phúc mà nó có để nương
tựa vào. Chúng tôi yêu những buổi tối đầy trăng với những mộng tưởng rằng phía
xa xa có nàng Hằng đang chôn vùi tình yêu vĩnh cửu. Yêu những khi đi cạnh nhau,
quàng cho nhau chiếc khăn ấm, hay đơn giản chỉ là những nụ cười trong những
vòng tay nóng.
Ranh giới giữa hai người luôn có một điểm dừng là hình
bóng tồn tại vô hình của một người vợ. Gia đình anh hạnh phúc, người vợ anh yếu
đuối nhỏ nhẹ, anh nói về cô ấy với tất cả sự tin yêu trong lòng. Còn tôi, tôi
lắng nghe anh với tất cả những nỗi niềm thầm kín, bao gồm cả nhiều cảm xúc khác
nhau, có thể là cảm thông với cả ganh tị. Trong tôi cứ dần lớn lên một thứ tình
cảm mơ hồ mà rất nhiều lần tôi tự nhủ với mình đó chỉ là tình bạn, tình cảm anh
em. Thậm chí nhiều lúc tôi cứ dằn vặt bản thân cho rằng cũng bởi mình sống quá
khép kín không có quá nhiều người thân, bè bạn nên xúc cảm giành cho anh như
xúc cảm giành cho người đàn ông duy nhất ở cạnh mình.
- Chị dạo này khỏe không anh?
- Cô ấy hay đau em ạ. Vợ anh yếu. Nhưng được cái nấu ăn
rất ngon. Bữa nào mời em về ăn thử nhé?
- Thế thì trên cả tuyệt vời anh ạ.
Chúng tôi, ai cũng đắm mình trong những công việc riêng,
những mối quan hệ riêng nên việc gặp nhau chỉ giành cho những chiều thứ bảy.
Tôi không quá tham lam cũng chưa từng có ý định chiếm giữ anh cho riêng mình
nên cuộc hẹn chiều thứ bảy với tôi đã trở thành quá đủ.
- Vợ anh bệnh, ngày ấy cũng là ngày buồn nhất của vợ
chồng anh. Cô ấy không thể có con.
Cái cảm giác sững sốt trong tôi dường như biểu hiện rõ
lắm trên gương mặt, và dường như trông nó thật buồn cười trước gương mặt cười
của người đàn ông bất hạnh.
- Em thương anh quá!
- Khà, khà đời lắm chuyện cần thương, đừng vì chuyện này
mà thấy có khoảng cách với anh. Anh ghét nhất là sự thương hại đó.
Tôi biết dường như giữa chúng tôi đó chỉ là một sợi dây
ràng buộc bởi sự cô đơn như là anh nói. Nó không quá rõ ràng và nó chắc chắn,
ít ra là với anh không phải là thứ tình cảm nam nữ mà anh dành rất nhiều vợ
anh. Họa chăng có điều gì đó trong tôi nó thay đổi bởi sự quyến thuộc anh tạo
dựng, thật ấm êm. Anh ở cạnh vợ vì yêu thương, còn anh ở cạnh tôi bởi nhẽ cần
người sẻ chia tâm sự khi không thể tạo thêm phiền muộn cho vợ.
Con người ta gặp gỡ nhau cũng bởi định mệnh, đến một lúc
nào đó định mệnh sẽ tạo ra những khoảng rẽ không ngờ. Tôi gặp chị vào một ngày
cuối thu sang, trong một quán cafe có không gian rất lạnh. Chị nhỏ bé và có đôi
mắt rất sáng, làn da trẻ con và nụ cười mọng:
- Chị là vợ của anh Chi. Chị nghe anh Chi kể nhiều về em
rồi.
Tôi hơi ngập ngừng trước vợ của anh, giống như một kẻ có
lỗi dù thực ra chẳng có lỗi gì, họa chăng thứ lỗi duy nhất là yêu đơn phương
một người mà thôi. Trong lòng cứ dấy lên một nỗi sợ không rõ, sẽ như thế nào
nhỉ? Đánh ghen như cái Ngà hay dọa, hay sẽ khẩu chiến? Hay theo một cách nào đó
hòa bình hơn? Chị rất nhẹ nhàng, cử chỉ khoan thai và đôi lúc tiếng ho làm phá
vỡ không gian và sự im lặng của hai người đàn bà trẻ.
- Chị tới gặp em không phải để nặng nhẹ với em đâu, chị
chỉ muốn gặp người bạn quan trọng của anh thôi.
Lời chị nói dường như phá tan mọi cảm xúc trong tôi,
trong lòng tôi dâng tràn sự cao thượng từ chị.
- Không phải chị không buồn khi anh giành thời gian cho
em. Nhưng chị tôn trọng và yêu thương anh còn nhiều hơn thế nữa.
Cái cảm giác ấy, nó vừa mơ hồ mộng tưởng... vừa gây ra
một nỗi đau nhẹ nhàng tê tái ở trong tim. Chúng tôi nói nhiều về anh, về những
thứ xung quanh và cả những chuyện rất đời thường, cứ hệt như hai người bạn lâu
ngày gặp lại, nói đủ thứ chuyện trên đời. Bỗng nhiên tách cafe trở nên bẳn hẳn,
đua đòi đòi đắng:
- Anh chị không thể có con. Chị hiểu anh cũng buồn, chị
luôn muốn có người ở bên chia sẻ với anh ấy.
Tôi hiểu những gì chị nói, nó vừa giống với sự ban ơn mà
cả ước muốn, tôi có thể bên cạnh chồng chị. Chúng tôi kết thúc buổi cafe khi
một trong hai người ngừng hạnh phúc.
Hôm sau, tôi gặp anh, anh tặng tôi một chậu bồ công anh
nhỏ xíu, rồi anh đi... Việc anh rời xa tôi không làm tôi lạ, chỉ là nó đến quá
mau mà thôi. Tôi đã kể cho anh nghe tất cả những gì chị nói và tôi hiểu anh sẽ
càng yêu vợ biết nhường nào. Mọi thứ đến và đi quá nhanh và trong cả ba chúng
tôi thưc tình chẳng ai là đau khổ nếu cứ quay lại nơi bắt đầu, nơi đóa bồ công
anh thuộc về...
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét