- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
BÀI THƠ NĂM CŨ
mùa
xuân rồi cũng bay xa
chỉ
còn lại một ông già đơn côi
vu
vơ từ bậc cửa ngồi
thương
sao giọt nắng chiều rơi bên thềm
đến
rồi một chuyến tàu đêm
vẫn
chưa kịp chút niềm riêng dạ hành
ôi,
bao ước vọng an lành
trời
còn xanh, mộng còn xanh đây mà
nghe
từ xao động lá hoa
rơi
tơi tả bản trường ca cuộc đời
ngại
ngần
ta
gọi xuân ơi
người
trăm năm sẽ luân hồi…
thật
không?
VIẾT TỪ BẾN SÔNG QUÊ VỢ
Muốn đi đến hết ngọn nguồn
Hát dân ca hiểu đời sông vắn dài
Đâu ngờ giữa mộng nồng say
Ta rơi xuống bến trăng đầy tình em
Bãi bồi nay đắp bồi thêm
Hoa phù sa nở vàng trên lối cày
Tình quê vợ,chén cơm đầy…
Gió tang bồng vẫn ru hoài niềm xưa
Dạt dào qua mấy nắng mưa
Sông Vàm xanh ngát dòng thơ anh hùng
Cho ta thỏa chí vẫy vùng
Đất nhân kiệt mãi mê trồng ước mơ.
VIẾT Ở HỒ NƯỚC DẦU TIẾNG
Chiều cuối năm
sương lạnh mặt hồ
Mấy xuồng câu bé nhỏ bơ vơ
Ta nhìn sông nước dài thăm thẳm
Nhìn bóng mây che đỉnh núi mờ
Thầm lặng trải lòng ra đắm say
Nơi nầy ta có một thời trai
Năm năm dầu dãi cùng sương gió
Cho nước về trên những luống cày
Thầm lặng trải lòng ra nhớ nhung
Người xưa trong gió núi mưa rừng
Năm năm nồng ấm tình lao động
Một nỗi niềm chung, mơ ước chung
Chiều cuối năm ghé lại thăm hồ
Ta giờ đã biết viết nên thơ
Ta giờ râu tóc dày sương muối
Yêu quê như sóng vỗ ven bờ…
ĐOẢN KHÚC CHO CON TRAI
cho
con A.K
Như ta từng ngậm đắng nuốt cay
Cúi nhận những đồng tiền giữa chợ
Như ta từng nín thở
Cắn răng bao ức hiếp không lời
Như ta từng nếm giọt mồ hôi
Cảm nhận đời con ngọt trong mặn chát
Như chiều xưa ta ôm đàn ngồi hát
Cố quên đi khổ nhục thân mình
Cố chờ đợi buổi bình minh
Ta đơn độc trước hành trình tối tăm
Đêm hoang vu chỗ ta nằm
Ngày mơ hồ phút ta cầm niềm tin
Và đoản khúc nầy ta đặt tên
Tha phương hề, cầu thực lênh đênh
Gửi con chưa phải là tâm sự
Chỉ giữ dùm ta một nỗi niềm
Là chốn dương trần xa biết bao
Hiểu thế nào: Hạnh phúc thương đau
Gửi con chưa phải là răn dạy
Chỉ giữ đời ta để… tự hào!
CHIỀU CUỐI NĂM
chiều cuối năm…
buồn như lá bay
nghe thời gian rụng xuống vai gầy
một năm qua rồi, một năm nữa...
lớp lớp phong sương phủ tím mặt mày
từ chiếc đồng hồ gây sợ hãi
từ cái kim giây không quay ngược bao giờ
thương tiếc những điều ta nếm trải
không thể đưa vào trong ý thơ
chiều cuối năm…
ừ, đã hết năm
bồi hồi tự vấn với thâm thâm
ta vẫn là người luôn đến trễ
chậm chân hoài
trên bến đổ không tên…
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét