- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
PHỐ CUỐI ĐÔNG
Phố cuối đông
Căn phòng nhỏ len vài sợi nắng
Bản tình ca vang trong không gian thanh vắng
Da diết vô cùng!
Phố cuối đông
Kìa! Hai người dạo bước chung
Tay nắm tay, mắt nhìn âu yếm
Tim em bỗng bồi hồi xao xuyến
Em nhớ anh!
Phố cuối đông
Làn sương núi mỏng manh
Đào chúm chím cười e ấp nụ
Giọt sương đọng cánh mai vàng quyến rũ
Cô gái nhà bên hoá cô dâu!
Phố cuối đông
Anh bây giờ ở nơi đâu?
Có nhớ em như anh đã từng nói nhớ
Lòng em vẫn nhớ anh như nhớ từng nhịp thở
Đợi anh về chung bước ấm mùa đông…!
Phố cuối đông
Bần thần..
Anh có nhớ em không?
VIẾT CHO ĐÀN BÀ TUỔI BỐN MƯƠI
Khi đàn bà bước sang tuổi bốn mươi
Tựa biển kia hoàng hôn chiều lặng sóng
Tuổi bốn mươi sẽ không còn trông ngóng
Không giận hờn như cái tuổi hai mươi.
Tuổi bốn mươi đàn bà vẫn mỉm cười
Dù đằng sau biết bao là bão tố
Tuổi bốn mươi như đóa hoa quỳnh nở
Hương ngọt ngào tỏa mãi lúc về đêm.
Tuổi bốn mươi nhìn chiếc lá rơi thềm
Chợt nhớ lại một thời đầy mơ ước
Áo trắng bay và tóc dài rất mượt
Mối tình đầu bối rối những lời yêu...
Tuổi bốn mươi thôi mơ mộng mỗi chiều
Biết hạnh phúc bởi những điều dung dị
Tuổi bốn mươi sẽ không còn mộng mị
Mỗi việc làm đều nghĩ trước nghĩ sau.
Tuổi bốn mươi đàn bà biết nén đau
Giấu nước mắt trong nụ cười bình thản
Tuổi bốn mươi người đàn bà biết gạn
Chút nước trong giữa dòng đục muôn vàn.
Tuổi bốn mươi đàn bà hết đa mang
Những hơn thiệt chẳng thấy còn quan trọng
Tuổi bốn mươi lòng đàn bà bình lặng
Quý từng giây từng phút của cuộc đời.
Tuổi bốn mươi đàn bà bỗng kiệm lời
Chỉ nói ra những điều cần nên nói
Tuổi bốn mươi đàn bà không đòi hỏi
Tự mình tìm hạnh phúc chẳng chờ ai.
Tuổi bốn mươi đàn bà hiểu đúng sai
Trong cư xử bỗng trở nên khéo léo
Tuổi bốn mươi thôi ước mơ muôn nẻo
Chỉ mong sao cuộc sống thật yên bình.
Tuổi bốn mươi đàn bà bỗng thật xinh
Ngọt nồng say tựa như bình rượu ủ
Tuổi bốn mươi đàn bà luôn tha thứ
Để tâm hồn mỗi sáng nhẹ nhàng hơn!
Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ!
Người ơi gặp gỡ làm chi
Duyên ta thì có nợ thì lại không
Nhớ người tôi chỉ ngóng trông
Mà không thể nói “em mong nhớ người.”
Nhớ thương nên giận cuộc đời
Tri âm mà chẳng cho người gần tôi
Bởi thương mà giận thế thôi
Đời người bể khổ vẹn đôi thế nào?
Đêm qua đông lạnh mưa rào
Trăng mờ sương trắng hắt vào mái hiên
Đôi ta như bến với thuyền
Kiếp sau mình hẹn nên duyên nặng tình.
Xa xăm nhờ gió vô hình
Gửi lời nhung nhớ về mình của ta
Đôi mình tình mãi thiết tha
Dòng ngân Ô Thước đâu là chuyện xưa.
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Men cay lại uống bóng xưa lại về
Từng đêm ấp ủ câu thề
Lời yêu gợi nhớ mà mê mẩn lòng.
Đông qua xuân đến hoài mong
Vần thơ còn đọng hương nồng ngất ngây
Dù xa lòng vẫn đong đầy
Niềm yêu đẹp mãi tháng ngày có nhau.
Hẹn người mình gặp kiếp sau
Nên chồng nên vợ cau trầu thắm duyên
Bên này em nhớ chẳng quên
Hỏi rằng bên ấy gọi tên em thầm?
Lê Thúy
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét