Chiều, đứa cháu ở quê mang lên
mấy trái bần đủng đỉnh với những chùm hoa bần trắng muốt. Tôi chợt giật mình:
"Bông bần". Đứa cháu bỗng cười: "Ai gọi là bông bần nữa cậu ơi!
Gọi thế tội nó, tên nó đẹp thấy mồ. Cô giáo con bảo nó là hoa Thủy Liễu".
Tôi kẽ gật đầu: "Ờ thì...hoa Thủy Liễu". Hôm nay nếu đứa cháu không
nói cho tôi biết về cái tên của cây bần thì tôi vẫn mãi đinh ninh về nó như
người ta vẫn gán ghép cho nó cái tên bần dành riêng cho những người nghèo khó
như gia đình tôi ngày ấy. Chắc có lẽ, cây bần sống được trong những hoàn cảnh
sống khắc nghiệt, kham khổ dưới bùn sâu nên nó thường được ví với những người
nông dân nghèo khó hay cũng tại cái vị chát chúa của bần không mấy dễ ăn trong
mắt của những người giàu có nên nghiễm nhiên bần trở nên… bần đến thế.
Ngày còn bé, lũ trẻ xóm tôi chẳng hiểu tại sao
mấy đứa trẻ xóm trên cứ gọi chúng tôi là bần. Mãi đến khi tôi nhận được một cái
tát tay khi dám dành trái ổi chín ở đầu làng với đứa xóm trên. Tôi vẫn nhớ ba
nó quát tôi thật lớn: "Đồ cái thứ bần hàn mà cũng dám giành với con
tao". Từ đó tôi nhận thức được vì sao chúng gọi mình là…bần. Nhưng tôi
không trách bần, mà cứ mỗi sáng, lũ trẻ chúng tôi lại trực chờ những trái bần
chín rơi xuống dưới mé mương. Chúng tôi tranh nhau những trái bần to, bóng
loáng. Rồi lại đưa lên mũi suýt xoa mà đứa nào đứa nấy thèm muốn chảy nước
miếng. Nhưng thường thì chúng tôi chẳng bao giờ ăn, chúng tôi để dành mang đi
học, bỏ vào hộc bàn đến giờ chơi lại mang ra tựu tập nhau ngấu nghiến chọc tức
mấy đứa xóm trên trong những tiếng cười nắc nẽ. Không biết tụi xóm trên tức bao
nhiêu, chứ lũ chúng tôi bụng đứa nào đứa nấy cứ đói cồn cào đi.
Buổi trưa, chúng tôi thường ra
nhánh sống nơi những cây bần xù xì vươn mình bám đất. Chúng ngồi hái những bông
bần chơi trò cô dâu chú rể hay lại nhóm chợ lên rôm rả cả một triền sông. Chiều
về, tôi thường theo má đi hái những trái bần đem về nấu canh chua hay chấm với
mớ mắn kho nội vừa ủ. Tuổi thơ của tôi cứ quanh quẩn bên những cây bần trước
ngõ, với lũ trẻ nghèo nhưng luôn biết san sẻ cho nhau từng củ khoai, củ sắn,
với những chiều ngồi nghe ba kể thời chiến tranh bơm đạn, và với cả trái bần
chua dành nhau mỗi sớm. Thế rồi một ngày, tôi lớn dần lên theo năm tháng. Tôi
lại ghét bần, ghét cái cảnh bị người khác gọi mình là bần. Nghe sao chua chát
quá! Tôi rời quê, rời nhánh sông ngày nào, rời lũ bạn nghèo nơi xóm nhỏ xa xôi.
Tôi bước những bước khập khiễng nơi miền đất hứa xa lạ với hành trang là cái vị
chua thuở nào. Tôi lao vào công việc chỉ để mong sao những đứa con tôi sau này
không bị ảm ảnh bởi cái tiếng...bần. Những lần về quê cũng thưa thớt dần, cứ
thế, những bà con trong xóm có người còn người mất, lũ bạn ngày nào cũng có kẻ
tha phương, kẻ lưu lạc...
Và trước những dòng chảy của thời
gian, tôi cũng chẳng còn nhớ đến cây bần già trước ngõ nữa. Nếu hôm nay không
nhìn thấy những trái bần chua nơi miền quê ngày nào. Mùa này ở quê chắc cây bần
đã kết trái. Liệu rằng có ai nhặt những trái bần rơi mỗi sớm. Liệu rằng còn ai
ngồi tựa vào thân bần dệt những ước mơ thời son trẻ. Tôi cắn trái bần mà đứa
cháu vừa đưa. Sao chợt thấy có cái gì đó đăng đắng ở cổ. Nước mắt bỗng rơi hòa
vào vị đắng. Tôi đưa mắt nhìn về phía xa xa cố tìm một cây bần ngày ấy. Đứa
cháu vội lay lay: "Ủa, bộ cậu khóc hả?". Tôi vội cười: "Đâu có.
Tại trái bần chua..."
NGUYỄN CHÍ NGOAN (tác giả giữ bản quyền)
_________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét