Chiều nay, một chiều thật an bình, dưới
bóng râm mát diệu của những tàn cây xanh, lồng lộng tiếng chim như trĩu thanh
âm xuống phòng khách bên trong một ngôi đạo tràng. Bình trà đã rót nhiều lần,
nhưng hương vị trà hãy còn thấm đậm theo dòng thế sự hoài niệm cổ kim.
Chúng tôi, mấy huynh đệ và đạo hữu trong
buổi gặp gỡ, thường là không hẹn, bởi giấc đi miên man thì biết đâu mà hẹn cuộc
tương phùng. Bây giờ ngồi tính lại thời gian đã hơn năm mươi năm (50) trôi xa
và rồi sẽ còn trôi xa hơn thế nữa, hôm nay ngày nầy năm xưa, Bồ Tát Quảng Đức
đã thắp lên ngọn lửa “vị pháp thiêu thân”, một trái tim đã ươm mầm cho hằng triệu
triệu trái tim, hồng lên cho muôn trùng cõi vô minh của một thời hoang vu bạo
tàn đế chế. Thế rồi, trái tim xưa vẫn tươi sắc hồng bất diệt, mà dòng đời thì cứ
nặng nề lê mình qua từng khúc quanh nắng quái chưa tan. Vẫn biết rằng :
“Chổ người ngồi một thiên thu tuyệt tác
Trong vô hình sáng chói nét Từ Bi” (Vũ
Hoàng Chương.)
Có người hỏi: “Bây giờ trái tim của Bồ Tát ở
đâu, vì sau…?” Ở đâu và vì sau, lại dâng lên một nỗi mang mang trôi xa và trôi
theo năm mươi năm của ngày ấy…
Thế rồi, câu chuyện được chuyển sang một
cung bậc khác, một ý thức sống trong cuộc đời. Một đạo hữu kể rằng: “Có vị sư
nhờ tìm cho một ít loài sen trắng để trồng, để điểm vào không gian của ngôi
chùa với sắc màu tinh trắng của sen, vẫn biết rằng loại sen nầy khó trồng hơn
những loại sen hồng, sen xanh.
Thời gian nghĩ quanh đây đó, chợt nhớ và
vội tìm đến nơi ấy, thì ra khung cảnh hồ xưa, nay chỉ là một trũng nhỏ còn đọng
lại một ít nước, trông thấy lúc nhúc mớ cá lon con còn xót lại trong hồ, phần
diện tích hồ đã san lấp gần đầy. Nỗi buồn giây phút khi biết ra nay sen không
còn, lại tiếp nỗi lòng trắc ẩn khi phát hiện sự sống mong manh của một số cá
con còn lại nơi trũng nước nhỏ kia. Không câu nệ bùn dơ, từng cái thau nhỏ múc đổ
dần vào cái sô to rồi nhọc nhằn đem ra thả xuống dòng sông lớn cho cá được tiếp
tục sự sống mới, thoát đi cái cảnh ao tù, chắc chắn rằng chúng được tự do hơn,
thoải mái hơn nơi bến rộng sông dài. Ơn ấy, công ấy, cá biết đâu mà đền mà trả,
nhưng chỉ mong rằng cá lo sống tốt cho đời của cá mà thôi. Chuyện kể là như thế
!
Vấn đề là đi tìm sen trắng đem về trồng
trong ao vườn chùa. Vâng ! Vì rằng sen có nhiều đặc tính thanh cao, sự thanh
cao ấy mà chư Phật và chư Thánh, những bậc hiền thiện thường ca ngợi tự ngàn
xưa cho đến cả ngàn sau, cái đạo lý vô nhiễm vẫn trang nghiêm giữa cuộc đời tạp
nhiễm. Trước đây, đức Phật đã cho chúng ta thấy rằng:
“Như giữa đống rác nhớp
Quăng bỏ
trên đường lớn
Chổ ấy hoa
sen nở
Thơm sạch, đẹp
ý người” (PC.58)
Trồng sen là chọn lấy, khắc họa một biểu
tượng cho cái sống thanh cao của tâm hồn, cái đẹp, cái thẩm mỹ, sự trong sáng
vượt thoát không phải từ đầu non đỉnh núi, mà phải từ cõi lạc thú phàm tâm.
Chính vì vậy, Đức Phật xác chứng qua lời dạy tiếp :
“Cũng
vậy, giữa quần sanh
Uế
nhiễm, mù, phàm tục
Đệ tử
bậc Chánh Giác
Sáng
ngời với tuệ trí.” (PC.59)
Ngoài sự ca ngợi của chư Phật, chư Thánh
đệ tử và các bậc Thiền Tổ… Còn có sự ca ngợi trong kho tàng Ca dao, Dân ca Việt
Nam đã được truyền tụng qua bao đời của Ông, Cha và rồi cũng sẽ truyền đi bất tận
cho đến tận mai sau. Bởi :
“Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh, bông trắng lại chen nhụy vàng
Nhụy vàng bông trắng lá
xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh
mùi bùn” (Ca dao).
Thanh cao quá ! Như một câu kinh huyền
nhiệm, như một tâm hồn không vết xước trầm luân. Nhưng có xa rời đâu cái “Thực-hữu”
ở đây và cả bây giờ !
Chuyện của cái ao (đời) dù nay có bị lấp
cạn đi, và cho dù nay nơi ấy đã không còn sen nữa, không thỏa mãn những ước
mong tìm sen về trồng. Thế nhưng, điều gì lại giúp cho chúng ta có một cung nhịp
mới, một cơ hội mới cho việc đi tìm một hướng đi trong muôn vàn hướng đi, một sự
ẩn trú bình an trong muôn vàn sự ẩn trú.
Đó là, chợt thấy sự sống mong manh của một ít cá còn lại nơi trũng nước đục cạn.
Điều ấy, nếu không phải “thực” là gì ? Thay vì ta phải thênh thang đi tìm một
“chơn lý, lý tưởng” ảo hư mơ hồ vô vọng, phi thực.
Nếu như ta cố son phấn cho việc làm, thì
việc làm sẽ chỉ là son phấn, Đạo lý cuộc sống đâu nhất thiết phải cần đến chất
liệu son phấn giả tạm ấy ! Và trái lại, son phấn cũng không cần phải vẽ lên sắc
màu đạo lý của bậc Thánh Hiền.
Đến đây, chúng ta còn nhớ đến’ một sự việc
khác nữa, qua một câu chuyện sống đẹp được kể rằng: Có một cậu bé, một hôm dọc
theo bờ biển, cậu nhặt từng con sao biển trên tay rồi lần lượt quăng từng con
ra biển xa, cứ như thế, mỗi khi cậu có dịp ra bờ biển. Một lần nọ, có người
trông thấy cậu làm như vậy và bảo với cậu rằng; trông cậu làm một việc không
ích lợi gì cả, vì sau đó sóng biển cũng sẽ đưa chúng trở lên bãi cát khô. Thế
nhưng, cậu bé kia trả lời rằng; ít ra cậu cũng giúp cho chúng có thêm một ít thời
gian sống dưới biển…”
Như vậy, tất cả việc làm là cốt để phát
sinh sự sống sao cho được tươi mát lành mạnh là cần, sự sống được nuôi dưỡng tốt
bởi những chất liệu có ý thức, có thiết thực đạo lý, có nhân tính… Chính điều
đó, ở đây và bây giờ là sự tồn tại thanh cao, sự hướng thượng trong sáng, sự an
bình mầu nhiệm một cách nghiễm nhiên hơn bao giờ hết.
Vì vậy, một chiều bình an, không phải là
một chiều chỉ cho khái niệm, không phải là cầu an lẫn tránh, không phải là một
mơ hồ ý tưởng xa xôi, càng không phải là sự mệt mỏi, chán chường trong bùn dục
của thói đời. Nếu như những ý niệm hành động trên, thì khác gì một tâm hồn
hoang mạc, cọc còi tư duy, mục nát với thời gian.
Trái lại, có một chiều thật sự tìm và trồng
sen và thật sự có giúp cho bao nhiêu con cá nơi trũng nước cạn đục kia được tự
do thong dong ngược xuôi nơi bến rộng sông dài. Điều ấy có khác gì đã và đang
tưng bừng bởi những sắc hương hoa và lá của sen. Đi và tìm bao “kỳ hoa dị thảo”,
thế nhưng trên vạn nẻo đời, ở đâu lại không có (hoa thơm cỏ lạ) vẫn nở muôn
trùng trong ta và trong cả cuộc đời.
MẶC PHƯƠNG TỬ (tác giả giữ bản quyền)
_____________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét