KÍ ỨC MỘT VẦNG TRĂNG
Tự bao giờ em trở thành ký ức
riêng anh một khoảng mong chờ
tự bao giờ anh đã hóa thành thơ
trong em nỗi niềm ngợp gió.
Tự bao giờ
tự bao giờ chẳng rõ
em nhìn đời hóa giọt tím trăng loang
mà trăng
trăng cứ vọt vàng trên cao
Anh ơi!
Ở trên đời có bao nhiêu người đàn bà bất hạnh hối hả chạy về
phía có vầng trăng
hạnh phúc nơi nao?
có phải vĩnh hằng?
mà anh là anh rất thật
vàng thu chiếc lá vụng về.
Ai đã từng dắt nỗi buồn đi về phía đam mê?
bàn chân em nhỏ nhắn
những bước đi cứ hụt hẫng phía người
xin anh đừng nói một lời
mùa thu rồi tự hỏi
những câm lặng đời người có giết chết nỗi đau?
Tự bao giờ
ta đã trở thành ký ức trong nhau
những giọt trăng tím vàng nỗi khát
tóc thu bay
mùa rơi nhòa nhạt
anh chìm mê giấc ngủ bao lần
có nghe tiếng chân người đàn bà chạy theo về phía cuối vầng trăng.
VỀ NHẶT NẮNG GOM MÙA VÀNG THÁNG BẢY
Tháng bảy về rót những áng mây nằng nặng
Nhả hạt rào rào …lên mắt những vì sao
Câu thơ nào dổ dành để say giấc nàng ngâu
Và buông tiếng cợt trêu cho mùa thôi hạ đỏ.
Hoài niệm chi mùa …
Bến sông trăng còn đó
Đợi lá vàng …rơi rớt những niềm mơ
Đợi chút tin yêu
Vắt miền thương lên những bến bờ
Nghe nhớ nhớ … mảng chiều lam màu khói.
Tháng bảy ơi !
Có điều chi thực lòng muốn nói
Hay quên tự lâu rồi những dấu vết chim di
Mây trắng ngập ngừng như níu bước mùa đi
Chiều phai nắng ...sao ửng hồng chân trời biếc.
Có điều gì như ngẫn ngơ nuối tiếc
Tháng bảy mùa …
đâu mất những non tơ
Đẩy tháng sáu lùi…miền kí ức nên thơ
Về tháng bảy nghe thơm đòng rơm rạ.
Dáng mẹ xưa gầy ngã nghiêng vành nón lá
Áo nâu sờn chằm vá bốn mùa thương
Người có chạnh lòng …Ơi lữ khách tha hương
Về nhặt nắng gom mùa vàng tháng bảy.
TIỄN CHÂN NGÀY HẠ
Cứ ngỡ hạ còn trên phố
Ai dè thu đã ngang qua
Nắng buồn tiễn chân chiều hạ
Ngập ngừng nói tiếng chia xa
Chưa cảm môi ngoan mùa cũ
Hình như thu ngã lưng trời
Nắng ve vuốt ngàn mắt lá
Tưởng chừng nỗi nhớ chơi vơi
Xin em một nhành tháng tám
Phủ lên trời chút bình yên
Và xin một làn êm ái
Phả vào anh nét ngoan hiền
Buồn chi lá rơi đầu ngõ
Chưa qua bỡ ngỡ lạ mùa
Vương vương nỗi niềm xao động
Mặt hồ sóng nước trăng khua
Thôi nhé hạ về bên ấy
Xin đành dấu những phôi phai
Dẫu chiều nghe như nhạt nắng
Cũng đừng hoen ánh mắt nai.
NGƯNG THU(tác giả giữ bản quyền)
_________________________________
"Người có chạnh lòng …Ơi lữ khách tha hương
Trả lờiXóaVề nhặt nắng gom mùa vàng tháng bảy".
Thich nhất hai cầu nầy của chị Ngưng Thu. Đọc đến hai câu nầy cứ "chạnh lòng" với người lữ khách. Thân, HNP
Cảm ơn HNP đã ghé đọc thơ chị Ngưng Thu,hôm truóc chị trả lời comt một lần rồi nhưng ko hiểu sao vẫn ko thấy gì giờ lại thử lần nữa ko biết sao đây
Xóa