MÙA ĐÔNG XƯNG TỤNG
Từng
ngón tay đồng lõa
xé khúc
hát tử nạn vừa rụng trên ngực trời
thành
hai nửa
nửa phần
dành em hát câm
câu ca
tê dại cấu cứa da thịt anh nhưng nhức
nốt
thăng chơi trò đánh đố
giấu nhẹm
nửa khúc ca anh
ngày
sùng bái khóa sol
ngân nga
luận điệu của một khúc hát trắng
piano nằm
ngửa nghe mùa đông chết yểu
nỗi nhớ
bất chợt ra đời
bằng
phôi sinh của cơn đồng sàn dị mộng
tháng mười
hai vong thân gục bên mộ dã quỳ
bàn tay
nở ra màu xác nắng
đôi môi
tật nguyền ngồi thiền trên quỹ đạo đức tin
những
hoang hải mọc mầm nơi hẹn thề cằn cỗi
tiếng
nói em trần truồng chỗ sâu chỗ cạn
ký ức ám
khói bất ngờ phục sinh
em tưới
mình bằng lời hát vô ngôn cũng không che được mùi thành thật
nỗi đau
âm ẩm giấu mình
em gieo
vần qua những câu kinh thánh
mùa đông
vuột khỏi em
lần theo
dấu vết của một xớ đàn rung rung xưng tụng
TIẾNG ĐÊM ĐÀN BÀ
Đêm mắc
cạn bên thềm mười sáu
rơi tuần
tự những giọt đàn bà
ụ đất
manh nha nhặt lấy cái bóng mềm nhũn của mình mắc kẹt nơi vũng trăng
một giọt
mưa khỏa thân trên bầu ngực gió
em lân
la nhễu cơn lãnh đạm lên từng cúc phố
đám mây
láu táu giấu mình
khát
thèm giấc ngủ đồng trinh
giọng
nói em vuốt ve từng gương mặt ẩn dụ
và trôi
đi trong tênh hênh những ký tự dậy thì
em trói
tuổi căng tròn qua từng ô cửa lập phương
cả phía
trên phía dưới
cả nhỏ
nhoi như một kẽ hở
bóng tối
không giấu được nỗi ám ảnh từ một chiếc hôn bạc nhược
đêm xé
rách nỗi buồn em bằng một câu hát luân hồi
cũng đêm
những
cơn mê lồng lên cất tiếng hú
câu khấn
nôm mộng mị chết héo sau những vá chằng vá đụp
từng giọt
đêm muộn ngủ
nấp vào
tóc em cất tiếng khóc đàn bà
TRỊ TRẤN BUÔNG MƯA
thị trấn
nhỏ
những
câu kinh phát ra từ ngôi nhà không số
tụng niệm
nỗi buồn
tụng niệm
hồ nghi
tụng niệm
an yên
tụng niệm
em
mặc
nhiên buông rơi quá khứ
chúng ta
hai kẻ lạc mùa
nấp vào
lời chúc phúc nhỏ
trong những
ngày dìu dập tiếng chuông chùa đều đặn phía thinh không
thị trấn
chật chội
anh vẫn
chưa thoát khỏi mê cung dấu ngày
đám ngọc
lan buông mình hờn giận
khi đêm
xuống giấu biệt những dậy hương
em giấu
biệt những thăng trầm
chạy đi
trốn vào những buổi mưa mảnh khảnh
ung thư
ngôn ngữ
chậm
nhìn nỗi nhớ di căn
thị trấn
buông mưa
mái ngói
buồn
bài ca
cũ nằm xiêu vẹo trong vòm họng
những
hàng cây qua đời ào ạt
sau những
tháng ngày kiệt sức đợi mưa
ai đó
khóc
trên ban
công đọng lại tàn tích dư thừa
của một
trận mưa
KAI HOÀNG
_____________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét