CHỢT
THẤY BƠ VƠ
Đôi
mắt vẫn nhìn. Thôi! Đắm đuối
Mà
sao chưa nói đã cạn lời
Dòng
sông trăng lung linh dát bạc
Một
thuở nào hai đứa chung đôi
Gờn
gợn tóc mây. Thôi! Đen nhánh
Bàn
tay chưa vuốt tả tơi rồi!
Nắng
chưa hanh vàng hiên cúc trắng
Người
về bên ấy bỏ cuộc chơi!
Mỏng
manh dáng lụa.Thôi! Cài áo
Đóa
hồng nhung úa tự bao giờ
Ai
hay búp ngọc thơm mười sáu
Chạnh
lòng tôi hóa đá ngẩn ngơ
Nụ
hôn mơ ước. Thôi! Dừng lại
Cánh
hồn nhiên bay mất lâu rồi
Đời
rối rắm tựa như mạng nhện
Giăng
khắp cùng ngóng phía xa xôi
Vậy
là trái tim. Thôi! Thèm nhớ
Chuyện
ngày xưa nắng đợi mưa chờ
Hạt
mưa lay lắt qua song cửa
Nắng
ngậm ngùi chợt thấy bơ vơ.
KONTUM - MẢNH NHỚ KHÔNG LỜI
KonTum, dãy Trường Sơn
Tây Nguyên miền cực bắc
Chào ngã ba Đông Dương
Việt Miên Lào thắm thiết
Những bậc đá tần ngần
Bước chân người thấp
thỏm
Nắng vẫn còn phân vân
Hoa xuyến chi lả ngọn
Chập chùng đồi và núi
Rừng nguyên sinh bạt ngàn
Dấu chân nai ngơ ngác
Thành phố Ma Măng Đen
Buông đôi tay trăn trở
Mắt lệ buồn thẳm sâu
Mẹ Măng Đen thống khổ
Chia đời bao nỗi đau
Thăm thành phố KonTum
Viếng ngôi nhà thờ Gỗ
Sừng sững như tranh vẽ
Thánh đường anh và em
Em về qua phố nhỏ
Tìm lại chút an nhiên
Ngày xưa như còn đó
Mảnh vỡ buồn không tên.
TRỜI
LY HƯƠNG - CHỢT NHỚ!
Nhớ tặng anh Trần Hoàng Vy.
Ra
đi dường như còn để lại
Chút
hương xưa ngày cũ chưa tàn
Đồi
cao gió chướng mây vần vũ
Mềm
môi rượu tiễn vẫn chưa tan.
Cứ
ngỡ Tầm Quên trong nỗi nhớ
Hay
đâu bấc lụn chửa canh tàn
Đụn
rơm ngày cũ bao nhiêu nấm
Mịt
mù sương cánh nhớ miên man
Đâu
Giang Tân Bến Cầu Vàm Cỏ
Trời
Tây Ninh nắng cháy da người
Thành
kính em Tha La xóm đạo
Nguyện
cầu gì với chúa ba ngôi
Góc
Thư Giãn năm nào còn đó
Hồ
sen cầu nhớ Lá diêu bông
Tách
cà phê phiêu diêu miền cố thổ
Trời
ly hương, chợt nhớ nao lòng!
Hoài Huyền Thanh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét