Tóc dài và mắt em xưa
Người đi buổi đó vẫn chưa thấy về
Tháng mười mưa gió lê thê
Ai còn hát khúc Bolero buồn
Chiều nay đón nhỏ tan trường
Mai kia mốt nọ đâu còn đón đưa
Nhớ lần hai đứa trú mưa
Nhỏ cứ sợ ướt nép vừa vào tôi
Ngoài trời nặng hạt mưa rơi
Lòng tôi nhỏ biết đầy trời bão giông
Nhỏ ôm kỷ niệm sang sông
Nhỏ cười hay khóc khi lòng tôi đau
Xin đừng dỗ ngọt đời nhau
Nhớ quên rồi cũng một màu thê lương
Có ai qua khúc sông buồn
Vớt trăng chết đuối giữa trường giang, sâu!
THIÊN ĐƯỜNG TRÊN MÂY
Cầu vồng mở đường cao tốc
Cho ta về lại cõi tiên
Thánh thần để rồi cũng khóc
Đời nhau bảy nổi ba chìm
Sống làm sao không thiếu sót
Bao đồng mà chẳng lo xa
Bỏ quên một rừng trí thức
Chôn vùi hương sắc muôn hoa
Lời hứa là thứ rẻ nhất
Đi sau giọng nói tiếng cười
Niềm tin là thứ đắt nhất
Khi mình đã chọn sân chơi
Nếu biết đời là cõi tạm
Tính toán hơn nhau cái đầu
Sao cứ mơ làm thần thánh
Đưa người vào cuộc bể dâu
Vén mây nghe chiều lưu luyến
Vườn đào hoa lá xôn xao
Cõi tiên có người rơi lệ
Về trần ta thấy lòng đau!
MIỀN TRUNG NƯỚC TÔI
Tôi lặng người theo tiếng sét thinh không
Đồng bằng hổm rày mưa dầm thúi đất
Nắng mệt mỏi mặt trời đi trốn biệt
Thì làm gì có nắng ấm miền Trung
Dãy đất thân yêu, cơn bão lũ tột cùng
Cuốn theo hết biết bao người và của
Thượng Đế hỡi, dân tôi chưa hết khổ
Lại nhận thêm bao thảm họa trái ngang
Nước lũ dâng cao hay nước mắt tủi hờn
Cuộc sống mong manh bên thềm bóng tối
Những gương mặt cứ hằn sâu kinh hãi
Quỳ lại trời xin được chút mưa ơn
Đất nước Rồng Tiên còn trăm khổ ngàn buồn
Khi hạnh phúc bị cuộc đời xé rách
Bởi sự thật chưa bao giờ có thật
Tự dối mình và lừa dối
lẫn nhau!
CHO LÃNG QUÊN ĐỜI
(Riêng tặng bạn bè ở Nam Hoa Kỳ)
Vườn em gió về lật lá
Biết còn ai đợi mà mong
Trái yêu không còn thương lái
Ta đau một vết thương lòng
Trăng xưa biết còn sáng cũ
Hay chìm theo tháng năm trôi
Nhìn về quê nhà xa lắc
Ta đi cho lãng quên đời
Còn sống là còn khốn khổ
Vết thương chảy máu ăn năn
Sông sâu bên bồi bên lở
Chết chưa chắc hết lỗi lầm
Thánh thần còn bị lợi dụng
Đời bày kế quỷ chiêu ma
Trần gian trắng đen lẫn lộn
Ta đau trong mỗi thật thà
Đường xa chiều phai nắng tắt
Đêm nghe vọng tiếng nguyệt cầm
Ngoài kia những tinh cầu vỡ
Đời là những vở kịch câm!
tháng 10/2017
Trúc Thanh Tâm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét