|
Ảnh Internet |
Bữa cơm nhà có
thể cầu kỳ hay giản đơn tùy thuộc vào khẩu vị của từng người trong gia đình.
Nhưng đó luôn là nỗi khát thèm của bao kẻ đi xa mong được về quê ấm áp trong
vòng tay của má, được ăn bữa cơm ngọt lành do má nấu. Bữa cơm nhà có gì đâu, chỉ
có là nồi canh hầm khổ qua của ngoại hái ngoài rẫy, thoảng hương chả, lạp xưởng,
tô thịt kho trứng ăn kèm mớ rau dại ngoài đồng. Và nơi ấy còn đầm thấm ánh nhìn
của má dành cho con. Bữa cơm mỗi nhà mỗi khác, thời buổi hiện đại như ngày nay
chỉ cần ra chợ, siêu thị là có ngay những món làm sẵn. Có thể cái ngon cảm nhận
bằng vị giác ở lại trong tâm trí người ta một giờ, một ngày thôi nhưng cái ngon
thôi miên con người ta trong suốt những năm tháng sau này lại xuất phát từ tình
yêu thương vô bờ bến của má, của ngoại.
Tôi còn nhớ, khi
xưa có một cô bạn hay ghé nhà tôi ăn cơm. Cô ấy là con một gia đình giàu có. Vì
vậy, má tôi thường lo lắng bữa cơm nhà nghèo bạn ăn không ngon miệng. Mãi cho tới
khi bạn theo cha mẹ sang Mỹ định cư, ghé nhà tôi chào tạm biệt và nói rằng, sẽ
không bao giờ quên được cái không khí ấm áp của gia đình tôi, sẽ không bao giờ
quên bữa cơm có đầy đủ cha mẹ, con cái, sẽ không bao giờ quên sự ân cần chăm
sóc của má tôi, vì má luôn xem bạn là đứa con trong nhà. Bạn hứa năm sau có về
Việt Nam sẽ ghé nhà để được ăn bữa cơm đầm ấm do má tôi nấu. Tôi chợt hiểu ra
mình may mắn biết dường nào. May mắn có được một gia đình trọn vẹn, may mắn có
được người cha, người mẹ yêu thương con vô điều kiện. Và may mắn hơn vì dòng chảy
cuộc sống đã không cuốn gia đình tôi đi quá xa, xa đến mức chẳng thể ngồi chung
cùng nhau ăn bữa cơm nhà ấm áp.
Nhớ ngày xưa,
nhà nghèo, tôi cũng đã từng cau có, vùng vằng, trách má sao bữa cơm nhà ở quê giản đơn quá, không đủ đầy như bữa cơm nhà người
ta. Nhưng khi ấy, tôi nào đâu biết để có bữa cơm nhà, mồ hôi cha đã đổ từ sáng
đến trưa. Tôi nào đâu biết, để có bữa cơm như thế, má tôi phải chống xuồng từ đồng
bưng ra chợ xã mua đồ về nấu cho các thành viên trong nhà. Tôi không thể biết
được, để có một bữa cơm tươm tất như thế cả cha và má tôi đã phải nhường nhịn
nhau, đã phải nén lòng lại, gạt nỗi buồn cơm áo gạo tiền mà lan niềm vui sang
con cái. Nhưng khi trưởng thành, đủ thấu hiểu để nhận ra thì dường như mọi thứ
đã muộn mất rồi...
Bữa cơm nhà, ai
đã từng trải qua trong suốt hành trình trưởng thành của mình đều nghĩ rằng nó
bình thường. Nhưng để làm nên bữa cơm và duy trì bữa cơm ấy qua từng năm không
chỉ là sự chịu khó của cha, sự cần mẫn, tỉ mỉ của má mà đó còn là sự hi sinh, sự
trân trọng và tình yêu của cha má dành con cái sau những tháng năm các con phải
bươn chải, tha phương cầu thực nơi xứ người.
Thế mới thấy, những
ai lớn lên trong sự yêu thương vô bờ bến của cha mẹ thì bữa cơm nhà có thiếu thốn
đến đâu cũng luôn đầy ắp tiếng cười. Thay vì, tỏ lòng biết ơn tôi luôn cố gắng
thu xếp về nhà trong những ngày nghỉ cuối tuần. Đôi khi đó là tất cả với cha mẹ
của mình rồi.
Và đôi khi, đó
cũng là tất cả của chúng ta, những người xa quê khát khao một phút giây ấm nồng
xưa cũ, chợt bâng khuâng khi nghe giọng nói thỏ thẻ bên đầu dây điện thoại bên
kia: “Nhanh về ăn một bữa cơm nhà với cha má đi con...!”
Diệp
Linh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét