Tuy không phải
nơi chôn nhau cắt rốn
Nhưng khi xa
sao nhớ quá Vũng Liêm
Hai năm uống
toàn nước sông nước rạch
Mà nghe như tỳ
vị thấm nỗi niềm
Nhớ buổi sáng
trên đường 907
Những bước chân
gõ nhịp thức con đường
Bốn giờ sáng bà
con đã qua lại
Thể dục vui
nghe ấm đượm tình người
Nhớ hương rạ hai
bên đường ngan ngát
Mùi quê hương,
mùi của đất của trời
Tâm hồn bỗng
nhẹ bưng và thanh thoát
Ôi, Vũng Liêm,
ấp Phong Thới đổi đời !
Ai có về Vĩnh
Long cho nhắn với
Nếu xuôi đường
về quốc lộ 53
Xin ghé lại chợ
Vũng Liêm cho gởi
Mớ tình thâm
trong những lúc xa nhà
Mới xa cách 20
ngày đã nhớ
Con gà tre te
tí góc sân vườn
Con Ki giỡn đùa
dai tha đôi dép
Rượt theo Ki
vui lắm dù mệt nhừ
Mỗi buổi sáng
Vũng Liêm như dàn trải
Những thước
phim sinh động khó phai mờ
Thế mới biết
quê hương là hơi thở
Một chút thôi
cũng đã đủ nhớ đời
TRỞ LẠI CẦN THƠ
Hai năm đóng tại
Cần Thơ
Chuỗi thanh xuân
ấy bây giờ còn đây
Ngày xưa tóc gió
mây bay
Nụ tình chớm nở
vòm cây phượng hồng
Ủ bao thương nhớ
chờ mong
Góc Đoàn Thị Điểm
nhằm hong tơ tình
Anh - trong khói lửa chiến chinh
Em - mang thân phận nữ sinh đợi chờ
Chút tình đành
gởi vào thơ
Tình mình trong
chốn bụi mờ chiến tranh
Rồi khi khói lửa
xây thành
Lạc nhau giữa
chốn đao binh ngút trời
Cần Thơ ơi! Cần
Thơ ơi!
Về đây chứng kiến
đôi bờ tử sinh ?
Phượng buồn lã
bóng sinh linh
Trường Đoàn Thị Điểm
bóng hình còn đây
Ngày em tóc xõa
vai gầy
Lối mòn gõ nhịp
vòng tay hẹn hò
Vẫn bến nước, vẫn
con đò
Ninh Kiều, Chợ
Nổi nhỏ to chuyện lòng
Em ưa bánh hỏi
Phong Điền
Bánh tét Xuyên
Khánh, lẩu bần Phù Sa
Sáng nay anh đã
ghé qua
Cơn mưa ký ức vỡ
òa trong tim
Ngu ngơ hứng giọt
nỗi niềm
Nhỏ vào tâm thức
nghe tình dâng cao
Ngụp trong sóng
nước ba đào
Ngùi trông cảnh
cũ mà nao tấc lòng
Em ơi, duyên phận
long đong
Cuồng lưu sông
Hậu ngược dòng thiên thu
Cõi nào ngọt lại
lời ru
Dắt anh trốn cảnh
phù du tình trần ?
THĂM LẠI ĐƠN DƯƠNG
Xe ngừng đỗ xịch
bên đường
Tôi xuống xe… thấy
rưng rưng trong lòng
Đắng cay, cay đắng
chất chồng
Mấy mươi năm cứ đổ
dồn về tim
Tôi về Đơn Dương
36 năm
Nách mang tay xách
nụ mầm lòng tôi
Tuổi thơ vừa mới
đâm chồi
Đã xa lìa mẹ giữa thời
loạn ly
Làm thân gà trống
tôi đi
Xa rời Đà Nẵng,
còn gì nữa đâu !
Ngụp lặn trong
cuộc bể dâu
Mang theo chiu
chít một bầy con thơ
Bé nhỏ nhất mới
lên hai
Suốt ngày nhớ mẹ
khóc hoài đó thôi
Chiến tranh đã
cướp mất rồi
Mẹ đi đời mẹ, con
vùi đời con
Oằn vai tôi gánh
mỏi mòn
Tha mồi từng bữa,
chim non đỡ lòng
Củ khoai củ sắn
long đong
Dầm mưa dãi nắng
để hong tủi buồn
Đời người được mấy
mùa xuân
Cha con tôi được
mấy lần ấm no
Từng ngày nuốt mối
tơ vò
Từng đêm moi óc
tính so đói nghèo
Khúc đời cầu ván
cheo leo
Tay bồng tay bế
rán đeo cuộc đời
Ba sáu năm đói
tiếng cười
Lệ thầm thấm ngấm
thành dòng Hàn giang
Hôm nay về thăm
Đơn Dương
Thăm rẫy khoai sắn
thăm vườn rau xưa
Nuôi tôi từng bữa
sớm trưa
Ngôn từ nào tả cho
vừa lòng tôi
Cái thời gà trống
nuôi con
Cái thời chỉ nói
bằng lời vô ngôn
Chừ về thăm chốn
dung thân
Hai hàng nước mắt
âm thầm chực rơi
Một địa danh đã
sống đời
Với tôi, chẳng thể
xa rời máu xương
Đơn Dương ơi hỡi
Đơn Dương !
Dẫu mai khuất núi
còn vương nghĩa tình
TUYỀN LINH
______________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét