QUÊN
Ta ngủ quên để đời quên không nhớ
Muốn quên người mà tình vẫn chưa quên
Đếm thời gian đọng lại giữa cô đơn
Trăng vẫn sáng hồn ta rơi góc tối
Người ở lại hay đi về phố mới
Trải lòng mình cùng đèn đỏ đèn xanh
Chuyện ngày xưa sâu kín ở trong tim
Ai cũng hiểu chỉ mình ta chưa biết
Lá thay tiền ,lá làm sao mua được
Nên tình yêu như lá chết mùa thu
Bước chân đi dò dẫm giữa sương mù
Quay mặt lại phía sau là bóng tối
Ta không muốn mà đau thương vẫn tới
Ta không quên mà buồn cứ đuổi theo
Cuộc tình nầy đã giử được bao lâu
Thôi hãy ngũ đi trái tim rạn vỡ
Đêm thức trắng tâm tư hoài trăn trở
Nụ cười duyên em giết chết tình thơ
Sao nỗi buồn cứ đến ở trong mơ
Và ánh mắt ta vẫn nhìn hoang dại !
TRĂNG RU ĐIỆU NHỚ
Thương anh nên tóc để dài
Suối mây mềm mượt thả hoài sợi thơm
Gội đầu cho tóc đen mềm
Mùi hương bồ kết dỗ êm giấc nồng
Thương anh nên má tô hồng
Nắng lên thêm chút bềnh bồng sáng nay
Anh nhìn mà ngỡ cơn say
Không là men rượu cũng hoài yêu em
Thương anh mặc áo lụa mềm
Gío lay phơ phất cánh tiên dịu dàng
Chút màu hoa nắng điểm trang
Ráng mây chiều tím ngỡ ngàng trôi xa
Thương anh tìm giấc mơ hoa
Trang thơ mực tím ,bài ca dao chiều
Sương mai đượm nét yêu kiều
Trăng ru điệu nhớ hương yêu vỗ về !
HAI NỬA VẦNG TRĂNG
Nụ cười em giữ trên môi
Cuộc vui đừng để cuốn trôi sông dài
Ngày xưa cũng giấc mê say
Quên đi ngày tháng xót cay tủi buồn
Người xa như cánh chim rừng
Quen cây nhớ núi bạn cùng gió sương
Trái tim hằn vết đau thương
Đã chai sạn mảnh tình vương vấn sầu
Hành trang tình ái sắc màu
Thảm nhung em bước qua cầu sông mê
Nhớ chi một mảnh trăng thề
Áo chung tình cũ ,giử chi thêm buồn
Thôi về hâm nóng lửa hương
Thuyền neo bến lạ ,nhớ thương để chờ
Nụ cười say đắm vào mơ
Lời yêu mật ngọt bến bờ tương lai
Người đi rượu cạn chia hai
Người về nếm giọt đắng cay quên đời
Một vầng trăng đã vỡ đôi
Nửa treo đỉnh nhớ, nửa rơi vũng sầu !
VŨ TRỌNG TÂM
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét