- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Dáng xưa
Dáng xưa đứng
đợi bên thềm
Tôi đi qua ngõ
sao tim rộn ràng.
Ước mơ trên
chuyến đò ngang
Một ngày đẹp
nắng cùng sang bến tình
Ngờ đâu làng xóm
điêu linh
Nửa đời phiêu
lạc mộng thành khói mây!
Tôi ở đây em ở
đâu?
Có hay sông nước
đổi mầu viễn du?
Xóm xưa nay đã
biệt mù
Dáng xưa thương
nhớ thẩn thờ hồn tôi!
Ký ức mùa hạ
Nắng hạ ơi sao
trải vàng thương nhớ:
Sông nước xưa in
rõ dấu tình mơ
Áo trắng ai
vướng cành hoa phượng đỏ
Đẹp làm sao cô
gái tuổi học trò.
Ngày tháng
hạ ta rời trường thành thị
Trở về quê bên
sông nhỏ vườn cây
Nghe nhạc dế tỉ
tê quanh mồ ngoại
Bìm bịp kêu
những lúc nước sông đầy.
Trên cánh đồng
khua gàu sòng tát nước
Giọng ai
hò chan chứa tìếng quê hương
Lũy tre xanh,
xanh màu qua năm tháng
Vướng gió chiều
ru khúc nhạc yêu thương!
Những cầu tre
bước qua nghe kẻo kẹt
Dưới dòng kinh
hoa súng nở rực màu
Thuyền
ngược xuôi đêm sương về bến mộng
Trên trời xa lấp
lánh vạn vì sao!
Khói lam
mờ nhẹ nhàng vương mái rạ
Tím hoàng hôn
thật đẹp bức tranh chiều
Cô láng giềng xa
lâu không mặt lạ
Đẹp nụ cười hạnh
phúc biết bao nhiêu!
Nhưng xóm hạ mịt
mờ sương khói tỏa
Ta ra đi lỡ hẹn
buổi tao phùng
Bao thương nhớ
mãi còn trong tim lẻ
Nỗi u hoài
rưng lệ mãi chờ mong!
20-7-15
Từng trang sách cổ
Giữa đêm khuya
lật từng trang sách cũ
Gặp người xưa
trên khung chữ phai mờ
Dòng thơ cổ như
lệ buồn đang chảy
Tự thuở nào trời
đất rất hoang sơ!
Gặp Tô Đông Pha
buồn qua đất trích
Cùng Triệu Vân
nhìn lá đổ thu sầu
Bến Tầm Dương
tiếng tì bà tiễn khách
Vội lên bờ khách
phiêu bạt về đâu!
Bao thi bá thuở
thịnh Đường rực rỡ
Nay mịt mờ trong
dĩ vãng tang thương
Không mấy kẻ mĩm
cười trên bến ngộ
Thời gian trôi
còn lại áng thơ buồn!
Ta đã thấy Thanh
Quan sầu rơi lệ
Qua đèo Ngang
thương nhớ bóng quê nhà
Còn Nguyễn Du
thương nàng Kiều khoắc khoải
Mười lăm năm lưu
lạc nẻo trời xa!
Từng trang sách
thấy tiền nhân ta khóc
Trong văn chương
lệ chảy đến bao đời
Từng giọt
lệ đã thành từng viên ngọc
Vẫn trinh nguyên
tinh khiết sáng ngời ngời!
Ta chăm chú đọc
từng trang sách cổ
Phục người xưa
để lại những trân châu
Bằng máu lệ suốt
đời người đổ xuống
Trong văn
chương... phế bỏ chuyện công hầu!
Vô minh
Tóc người nay
nhuốm sương mù
Mắt ta lảng đảng
nắng thu muộn chiều
Nói sao người
nói thật nhiều
Ta nghe! - nghe
tron những điều vô ngôn.
Gây chi cho lắm
nỗi buồn
Trần gian ngang
dọc con đường phù hư
Vì vô minh nên
mới ngu ngơ
Chữ danh cám dỗ
dại khờ bon chen.
Thiêu thân chết
bởi ngọn đèn
U mê say đắm
tiếng khen của người
Biết chăng mật
ngọt chết ruồi
Rồi ra cay đắng
ngậm ngùi chữ danh!
Vội quên đạo
nghĩa chí thành
Cái ta thích nổi
cốt dành phần hơn
Tưởng mình
cao tựa Thái sơn
Khinh người, phụ
bạc tha nhân giữa đời.
Luôn luôn lớn
tiếng lắm lời
Ý mình là nhất,
coi trời bằng vung
Thích tàu bay
giấy lên không trung
Coi chừng có lúc
phát khùng phát điên!
Đời đâu chỉ có
mình riêng
Hãy mau, mau
tránh làm phiền lụy nhau!
- Tịnh hồn nhìn
cuộc biển dâu:
Chỉ còn sương
khói một màu tang thương!
Hàn Thiên Lương
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét