- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
- Chị chuẩn bị lấy chồng.
Nếu không phải
nhìn bộ dạng nói một cách nghiêm túc của chị, tôi đã tưởng đang đùa, cái kiểu
như đang yên đang lành mà chị nói một điều gì đó dậy sóng lắm vậy. Chị châm điếu
thuốc hút và rít một hơi nhả khói đầy điệu nghệ, tôi quá quen với hình ảnh này
của chị đến độ tôi nghĩ những người đàn bà quá ba mươi khi độc thân vẫn hay lấy
khói thuốc làm bạn.
- Để anh rể tương
lai thấy cảnh này thì có mà xách dép chạy rồi lại ế.
- Phỉ phui cái mồm!
Hút bữa cuối rồi có muốn cũng không thấy nữa đâu. Làm vợ người ta rồi là phải
hiền lương thục đức.
- Khi nào cưới?
- Tháng sau.
Chị đáp một cách gọn
lỏn không để tôi kịp bất ngờ. Mà kì thật tâm trạng tôi lúc ấy cũngkhông biết diễn tả làm sao, người chị mà
tôi thân thiết suốt từng ấy năm hẹn hò lúc nào, người ấy ra sao tôi còn không
biết, đến khi biết được thì đã là tin cưới. Tôi phải vui mừng cho chị vì người
chị đã quá thanh xuân cuối cùng cũng có một bến đỗ hay phải giận vì chị không
nói gì với tôi?
Năm năm trước, tôi
quen chị vì công việc, chị khi ấy bằng tuổi bây giờ, ngấp nghé hai mươi bảy
xuân xanh. Bắt đầu vì công việc nhưng tính tôi vốn xởi lởi và dễ tin tưởng nên
không biết từ lúc nào tôi ỷ lại vào chị và bất kì việc gì cũng kể với chị. Cuộc
nói chuyện của chúng tôi thường bắt đầu bằng những câu chuyện vụn vặt của cuộc
sống hàng ngày của tôi, thi thoảng sẽ thêm cao trào khi tôi nêm vào những gia vị
giận dỗi hay bức xúc. Chị thường lắng nghe tôi nói hết mọi chuyện và khi tôi “giải
tỏa” xong nếu có thời gian tôi mới hỏi han về chị, và chị sẽ nói rất chậm rãi về
những chuyện vui của chị thường ngày. Đột nhiên tôi nghĩ lại, dường như năm năm
qua tôi đã sống một cuộc đời quá ích kỉ, chị biết nhiều về tôi và hiểu tôi hơn
là những gì tôi biết về chị. Tôi đã nghĩ chúng tôi thân nhau, nhưng tôi ít khi
lắng nghe chị, tôi dường như chỉ cần một quyển nhật kí sống để ghi nhớ những
chuyện thường ngày và một người bạn thân để trút bầu tâm sự khi có chuyện không
vui.
-
Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Duyên đến thì nắm bắt, chị không muốn lở dở chứ không phải
không muốn nói với em.
Cứ như chị đang đi
trong đầu tôi nên biết tôi đang nghĩ gì vậy. Thật ra thì tôi không nghĩ tâm trạng
của tôi sẽ như thế này. Tôi đẩy cửa bước khỏi phòng chị với lí do bận việc và
tìm đến quán cà phê quen hai đứa hay uống. Tôi tự gọi cho mình một cốc cà phê
và luống cuống mở gói đường khiến chúng rơi vung vãi. Tôi bất giác ngẩng đầu
nhìn lên phía đối diện để tìm hình bóng quen thuộc, nếu có chị ở đây thể nào chị
cũng sẽ trách tôi:
- Em đấy, có một gói đường cũng mở không xong, sau này
không biết làm được gì đây.
Tin nhắn công việc quen thuộc réo gọi tôi và xém tí nữa
tôi đã gọi điện thoại cho chị
Than thở. Chị là một
người đàn bà từng trải chứ không phải đơn giản và con nít như tôi, chị thường
nói chuyện với tôi rất chân thành một cách khiến tôi nghĩ chị sống trong cảm
giác của tôi để cho lời khuyên chứ không phải chỉ nghe qua loa và nói đôi ba lời
cho có chuyện. Tôi vẫn luôn bị công việc hành hạ và những bức xúc với cuộc sống
hàng ngày đè nặng tâm trí, khi nghe những câu chuyện của tôi chị luôn bảo: ”Em
phải thế này… phải thế kia… Em sống cho người ai sống cho em…”. Chị sẽ không
bao giờ cho tôi lời khuyên kiểu sách vở như cuộc sống của một người lương thiện
mà cho tôi gợi ý đúng đắn nhất khiến tôi cảm thấy sau này hạnh phúc.
Thực ra đúng là thời gian gần đây
chúng tôi ít gặp nhau. Tôi mặc định mình là người thân của chị và bận rộn với
cuộc sống bên ngoài hơn là gặp chị. Thi thoảng nhớ chị, tôi sẽ nhắn một cái
tin, và chị lúc nào cũng sẽ rep ngay tắp lự, nhưng tôi đã không để ý rằng người
khởi nguồn là tôi, trả lời ngay là chi, nhắn tin tiếp nữa là chị, cuối cùng vẫn
chỉ là chị độc thoại hỏi tôi đâu… Tôi đã nghĩ mình sẽ trả lời, mai trả lời,
ngày sau và… quên bẵng. Thậm chí giờ xem lại những dòng tin nhắn trong điện thoại
không thiếu những tin nhắn như: “Dạo này em làm gì, có khỏe không?”, “Em đâu
sao không thấy nhắn tin cho chị?”, hoặc những tin: “Hẹn hoài nhưng không đi cà
phê?”… vô số kể mà tôi đã không trả lời. Có lẽ tôi không có quyền trách chị, có
khi chị đã muốn nói tôi là người đầu tiên biết về mối quan hệ này. Nếu tôi chịu
dành ít thời gian cho chị như cách chị đã luôn dành thời gian cho tôi có lẽ tôi
không phải là người biết sau cùng.
-
Quan trọng là em đã biết, chị luôn muốn kể với em tin vui này.
Người chị ấy đã ngồi
trước mặt tôi tự lúc nào tôi không rõ, khẽ gọi phục vụ thêm một gói đường và
khuấy cà phê cho tôi.
- Em luôn không thể tự làm mọi thứ nên chị rất lo.
Nhìn em vội đi biết là em đang có tâm trạng. Em có rảnh không? Mình nói chuyện.
Tôi chỉ nhớ chúng tôi đã nói rất nhiều giống như rất
lâu rồi mới gặp lại. Tôi đã để guồng quay công việc cuốn lấy mình và cái ngày
mai tôi sẻ chia với chị như trước kia cứ bị hẹn lần hẹn lữa, đến lúc nhìn lại
đã rất lâu trôi qua. Tôi chợt nhận ra tôi thấy vui cho chị vì chị đã quá xuân
xanh, thực sự là vậy nhưng trong tim tôi có cả những mất mát giống như tôi cảm
thấy người chị mà tôi luôn yêu thương rồi sẽ không còn ở bên tôi nữa.
- Khi chị có gia đình rồi nhiều thứ sẽ rất khác, chị
cũng đã suy nghĩ phải nói với em như thế nào vì chị hiểu cảm giác em hiện giờ.
Nhưng hãy tin rằng dù có ở đâu, em vẫn luôn là đứa em chị sẽ xuất hiện mỗi khi
em cần.
Tôi gần như sắp bật
khóc nếu không cố mím chặt môi lại. Tôi thấy mình quá ích kỉ cả vào lúc này,
tôi vẫn chưa nói bất kì câu chúc mừng nào với chị mà chị vẫn lo cho cảm xúc của
tôi hơn. Cũng chính tôi là người luôn đẩy mình xa chị trong khi cả sau này chị
vẫn hiểu và luôn muốn ở cạnh tôi. Hai bảy tôi, tôi ở cái tuổi bằng tuổi năm xưa
chị gặp tôi mới biết như thế nào là trân trọng một mối quan hệ trong khi chị đã
luôn trân trọng tôi kể từ ngày ấy.
- Thế nào rồi, giờ thì chuẩn bị về lo đám cưới của chị
được chưa? Có cô em gái mè nheo phải biết.
Tư nhiên trong lòng tôi bỗng cảm thấy thanh thản hẳn,
không phải vì tôi không sợ mất chị mà chỉ đơn giản, tôi muốn người chị quan trọng
với tôi sẽ được hạnh phúc, đó là ước muốn nhỏ nhoi nhất của tôi lúc này.
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét