- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
CHIỀU MƯA CÙNG BẠN CŨ
Cùng lấy mồ hôi độ nhật
Thương nhau cuộc sống trụi trần
Nhà xây bằng rơm và đất
Nên trao lời thoảng hương bùn
Ta nghĩa tình mà họp mặt
Miệt mài câu chuyện thuỷ chung.
Bạn buồn nhắc chuyện ngày xa
Ít khi phải ngồi hai đứa
Bạn phiền trong cõi phồn hoa
Biết bao tình thân mục rửa
Ngựa xe, cơm áo, cửa nhà…
Đã phơi lòng ra, lật ngửa.
Xóm nhỏ chiều mưa mù tăm
Ướt cả vài câu bạn hỏi
Chia ly rượu bỗng hiểu thầm
Màu mắt vì đâu sương khói
Râu ria hoang dã trên càm
Ẩn một niềm riêng chưa nói.
Xóm nhỏ còn đây tình ta
Trách chi phải ngồi hai đứa
Lá rau vườn, trái cây nhà
Vẫn say nồng trong máu ứa
Mưu, mùa mưa, mùa mưa qua…
Sót lại đời nhau. Bạn hứa!
BÀI THƠ ĐÊM
DÀI
Rồi như nửa thực nửa mơ
Ta trao em một bài thơ đêm dài
Có màn sương rụng êm say
Có hơi ấm quyện vòng tay dịu mềm.
Nỗi niềm sâu tận đáy tim
Bật ra từng điệu ru tìm người thương
Dạt dào trăm hướng ngàn phương
Hóa thành hoa nở ngát hương ân tình.
Rồi như mình gặp lại mình
Giữa câu chuyện bóng với hình ngàn năm
Ta ôm hạnh phúc âm thầm
Tan theo nhịp thở dương trần vào đêm.
Nghĩ gì
Sao em lặng im?
Để thơ ta cứ vô biên
Mịt mờ…
BÀI
THƠ NĂM CŨ
mùa xuân rồi cũng bay xa
chỉ còn lại một ông già đơn côi
vu vơ từ bậc cửa ngồi
thương sao giọt nắng chiều rơi bên thềm
đến rồi một chuyến tàu đêm
vẫn chưa kịp chút niềm riêng dạ hành
ôi, bao ước vọng an lành
trời còn xanh, mộng còn xanh đây mà
nghe từ xao động lá hoa
rơi tơi tả bản trường ca cuộc đời
ngại ngần
ta gọi xuân ơi
người trăm năm sẽ luân hồi…
thật không?
BẤT CHỢT GIỮA KHUYA
Lần lượt
Lần lượt...
Tuổi đời rơi rụng
Khiến ta bần thần
Ngồi uống rượu khan.
Nườm nượp
Nườm nượp...
Tình thân phai nhạt
Khiến ta bật cười
Ảo diệu thế nhân!
Đêm trường cơm cháo khó khăn
Tóp teo dần cái lạc quan tinh thần
Ôi, bao kỷ niệm ân cần
Cầm lên rớt xuống lại cầm đưa lên...
Nguy rồi,
lúc nhớ lúc quên...
Là trăm năm
Sắp gọi tên mình.
Rằng…
THẦM LẶNG VỚI
EM XƯA
Có thể em sẽ là tiểu muội
Của ta trong nắng sớm mưa chiều
Có thể em chỉ là hạt bụi
Mà tạo thành sa mạc thương yêu.
Điều có thể đã là dâu bể
Dòng sông xưa lạc bến xa bờ
Trùng khơi, em chẳng thành tri kỷ
Ta một đời mang nặng gánh thơ.
Tình đã như màu mây viễn phương
Bay tan vào vô tận không trung
Em xưa, đôi lúc làm thao thức
Phút thầm yêu trong cõi mịt mùng.
Và nỗi yêu thầm còn ai nữa
Câu thơ ta viết có động lòng
Riêng em ta gửi vào hơi thở
Nguyễn Văn Tài
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét