- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Bữa rồi đi chợ Phó Sinh, một bổn phố bên bờ Quản lộ Phụng Hiệp nằm giữa Phước Long và Chủ Chí cùng thuộc tỉnh Bạc Liêu. Như mọi chợ quê khác trong vùng, có những tiệm giải khát, hiệu bán điện thoại, vải vóc… Ngang bến phà qua kênh có một cô bán bánh khọt với vài chiếc ghế nhựa. Ngồi chờ nướng bánh, nghe mấy chị em tám chuyện rồi nhìn đĩa bánh vàng ươm lạ lẫm: bánh khọt thường chỉ có màu hơi ngà thôi do bột chín dưới lửa, không vàng đến như bánh xèo thế này. Hỏi, nhóm mấy chị em ngồi cạnh cô chủ bán bánh trả lời thay: bánh khọt vốn không vàng đến vậy, nhưng một dạo có dân thành phố về ăn nói vàng mới đẹp mắt, thế là…
Thời
buổi giờ chợ hay quê thông suốt, chuyện chấp nhứt như ngày xưa dễ bị cười, nhiều
tiện nghi hay trào lưu ở quê còn ồn ả hơn cả thành phố. Quán xá từ bày biện đến
trang phục nhân viên tân kỳ như thành phố lớn, cung cách phục vụ và thức ăn uống
cũng vậy, không ai níu kéo tất tất phải như ngày cũ. Nhưng rõ ràng quê chợ vẫn khác biệt, quê có nét hay riêng,
đô thị cũng vậy, bù trừ cho nhau. Không phải vô cớ khi các đô thị có xu hướng
quay về phong cách miền quê qua cung cách ẩm thực, trưng bày theo vùng nông
thông Bắc Bộ, Trung Bộ, Nam Bộ và hút khách. Những cá rô kho tộ, cơm cháy, canh
chua bông súng với cô phục vụ áo bà ba khan rằn vấn vai toát hồn vía một văn
hóa Miền Tây luôn được khách hàng chuộng,
ngay cả bên trời Tây- nơi có bà con Việt
Kiều sinh cư.
Chuyện
bánh khọt ở bến phà Phó Sinh vàng như bánh xèo khiến lữ khách có chút muộn phiền
khi nét quê bị vơi chao: không phải bất cứ cái chi phải như trên thành phố mới
xịn xò, bánh vàng như thế trông lạ bởi không phải màu do bột chín dưới lửa, cô
chủ đã pha bột nghệ vào khá nhiều.
Nét
quê, từ chiếc nón lá, xuồng con, bến nước, hủ dưa cà… hợp thành một bản sắc khiến
người xa quê tận bốn phương trời đêm nằm phải nhớ chỉ mong chóng được quay về.
Tiền bạc không mua được, công nghệ không thay thế được. Phân tích hơi bị khó,
chỉ cảm được một cái đẹp lãng đãng qua chiếc bánh ú lá tre, cánh vó đung đưa và
cả màu hơi vàng một chút của chiếc bánh khọt nướng bằng vỉ đất nung dưới than hồng.
Về
Phó Sinh, bên bến phà nhìn ra chợ, thưởng thức dĩa bánh khọt vàng ươm không
khác màu bánh xèo có ai hụt hẫng không?
Anh người thành phố nào đấy khuyên cũng ác thật, vậy mà cô bán bánh vẫn làm theo để vơi chao một chút nét quê…
Nguyễn Thành Công
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét