- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
-
Ba đi làm hả ba?
Tiếng
thằng Huyên nằm trên cái phản nơi góc nhà nhổm dậy hỏi. Ông thậm chí không thấy
được nó, chỉ là cái bóng đen mờ mờ đang lấp ló trong mùng. Ông vốn đã cố đi lại
thật khẽ để không đánh động giấc ngủ của cả nhà nhưng thằng Huyên vốn nhạy, hơn
nữa nó lại nằm gần cửa chính. Căn nhà nhỏ chỉ có một phòng khách và một phòng
ngủ, phòng ngủ để bà Hứa, vợ ông với đứa con gái nhỏ ngủ, ông thường ngủ trên
cái ghế xếp còn thằng Huyên thì ngủ trên cái phản ngoài phòng khách. Ca làm của
ông cũng trái với giờ giấc bình thường: đi làm non nửa đêm và đến trưa hôm sau
mới về nhà, vì làm ca đêm thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
-
Dăm chục phút nửa con, mày chưa ngủ hả con? Ba lại làm ồn mày à?
Dường
như chỉ chực để biết ba nó chưa đi làm, Huyên lao vội ra khỏi mùng, ngồi chồm hổm
trên cái bậu cửa. Ba nó cũng ngồi xuống ngay cạnh nó, lấy cục kẹo cao su ra
nhai. Đêm dường như vô ý khoác lên người bố con nó một màn sương mỏng, nó chạy
vô trong nhà lấy thêm cái áo cho ba nó:
-
Ban ngày thì nực, nhưng ban đêm thì lạnh, ba coi chứ đừng có chủ quan mà mặc mỏng
te.
Ông
Thanh mỉm cười xoa đầu thằng con nhỏ.
-
Để ba gắng kiếm tiền, đập cái nhà, mở thêm cái phòng cho con. Ba cứ đi làm là
mày lại dậy, không biết ngủ thêm được không?
-
Được chứ ba, với lại con ngủ đó quen rồi, ngủ ngon lắm, ba đi mà con không biết
con còn lo hơn. Với lại… - thằng nhỏ ngập ngừng - Con muốn được nghe tiếng
trăng thở.
Tiếng
trăng thở mà Huyên nói chính là nhịp sống của mọi sự vật vào ban đêm. Khi đêm về,
dường như mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn cũng là lúc mọi thứ tưởng chừng như được
ngủ vùi sau ngày dài mệt mỏi lại được dịp trỗi dậy. Huyên vẫn luôn ám ảnh với
cái sự nghèo, nó thích nghi, nó không e ngại hay xấu hổ, nó cho rằng đó là động
lực để nó cố gắng học, để lo cho gia đình nó. Nhưng nó vẫn luôn buồn khi nhìn
thấy nhiều kiếp người vất vả, như gia đình nó. Nhà nó lọt thỏm trong cái xóm
lao động nghèo, nơi mỗi khi muốn ngắm một ánh trăng như ở dưới quê cũng chỉ có
thể nhìn thấy thứ ánh sáng nhàn nhạt đổ về, vì vầng trăng đẹp nguyên sơ kia đều
đã bị các tòa nhà cao chọc trời che khuất. Nó nhớ ánh trăng quê, nhớ những ngày
tháng bình dị bên chòm xóm, nhưng nó cũng hiểu một cơn lũ về cuốn trôi tất cả,
và nó gạt tất cả để lên phố mong kiếm cơ hội đổi đời.
Mỗi
đêm khi nằm ngủ, nó vẫn luôn nghe tiếng kẻng thật nhỏ của các cô thu gom rác. Họ
thường đến khu vực nhà nó lúc đã khuya, tiếng chiếc xe đẩy một cách nặng nề
trong đêm, nghe thật trơn tru nhưng mỗi khi nó tìm cách lén nhìn ra, chỉ một người
và đang gồng mình theo những guồng quay, trông mệt mỏi. Cũng như tiếng các cô
chú bán hủ tiếu đêm và vài tiếng rao yếu ớt, nghe dội lên: “Ai hủ tiếu
không…g..g?” rồi im bặt trong đêm cứ tưởng như đã nghe nhầm. Rồi những tiếng
rao, tiếng kẻng chìm dần theo cách xa hơn. Đôi khi, nghe những tiếng động đó
làm nó thấy tủi thân cho một kiếp người. Những lúc đó, khi phát hiện nó vẫn
chưa ngủ thì ba nó sẽ nói với nó:
-
Con có nghe thấy tiếng trăng thở không? - Rồi chưa đợi nó nói tiếp, ba nó tiếp -
Mỗi công việc trên cuộc đời này đều đẹp như một ánh trăng, công việc sẽ tạo ra
kế sinh nhai và mọi thứ đều không dễ dàng vì để có một kết quả tốt phải có sự hy
sinh. Muốn ngắm một ánh trăng đẹp phải cố gắng bằng cả sức sống của mình. Tiếng
con nghe mỗi đêm không phải là sự vất vả của họ mà chính là nhịp thở mãnh liệt
để tiến tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Vì thế, nếu con nghĩ lạc quan hơn, thứ
con đang nghe chính là tiếng của sự lao động miệt mài để có tương lai tươi sáng
hơn, con phải cố gắng như họ mà phấn đấu.
Một
sự việc, muôn góc nhìn. Kể từ bấy, thi thoảng nó vẫn vô tình thức, vẫn nghe
hoài những nhịp sống hàng đêm, nhưng cách nhìn của nó đã khác đi, tích cực hơn
như cách ba nó dạy cho nó. Cũng giống như kể từ khi lên phố, nhận được một công
việc khó khăn và mệt mỏi hơn, làm bảo vệ ở một tòa chung cư, nơi căn phòng bảo
vệ mùa hè nắng cháy, mùa đông buốt giá, nhưng chưa bao giờ ông Thanh cảm thấy nản
lòng vì ông muốn là bài học cho việc nghe thấy tiếng trăng thở của con trai…
***
Ngày
nó nhận được chức trưởng phòng ở một công ty lớn, ba nó vẫn nhất quyết ở lại
căn nhà nơi ngõ nhỏ. Ông dường như đã quá quen thuộc với góc nhà quen của mình
cùng với những người dân lao động bươn chải suốt những năm qua nơi phố thị.
Huyên ở cách đó không xa, nhưng là một căn nhà lớn ngoài mặt phố, nó vẫn muốn
được thấy ba nó mỗi khi ông trở mình và vẫn muốn được chăm sóc cho cả gia đình
như cách nó nghe tiếng trăng thở để làm mục tiêu phấn đấu trong những năm qua. Anh
trăng vẫn thế, vẫn mang một màu nhàn nhạt, Huyên vẫn thế, đôi khi không ngủ được
nó vẫn nghe những tiếng mưu sinh vất vả mỗi đêm, nhưng nó tin, ở bất cứ nơi
nào, người ta cũng đều cố gắng vì một ánh trăng cuộc sống tươi đẹp hơn. Và quan
niệm sống tích cực sẽ khiến cuộc sống trở nên tích cực hơn, như cách ba nó đã dạy.
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét