TỤNG CA CHO HOÀNG HÔN
Con tim không chịu trở về nơi lồng ngực chật hẹp
khóc than trên con đường sỏi
nỗi nhớ lưu vong lạc chốn kí ức
ngõ ngày giêng hai riêng kín
gã nằm một mình ngắm cánh thời gian
Bên kia, người đàn bà nu nần ngắm những cái mạng nhện đầy
xác muỗi
khái niệm thời gian mới chớm đã bị triệt tiêu
khi người đàn bà nhìn vào gương
và thủ dâm với những ý tưởng xinh đẹp
gã ngồi khóc thương lụa là
u oải cơn nồng đắng rợn người
mọc nanh gai nhọn
Những con chim về hót trên vịnh nước đen
bay lao xao bên đầm lầy
bông hoa nở muộn uể oải
chập chùng xa
Gã ngồi bật micro và hát trong đêm
người đàn bà đã thôi không soi gương
thở dài với mùi men còn vương trên gối
sống áo nép sau tạp dề
vũ điệu của những chiếc đũa
gã lại nằm xuống và nhắm mắt
mơ hồ nếu không có ngọn đèn trên vách tường
có thể nàng là đóa hoa đẹp nhất trong đêm.
DI NGÔN CỦA K
K đã từng nói với tôi về nỗi hãi sợ thời gian
trong một sáng mùa đông vừa chớm
khi cơn mưa vừa hé những tia nắng đầu tiên
K đã sợ cho sự úa màu bạc tóc
K sợ ngày những giấc mơ khai sinh
những bài thơ cũ đâm kí ức đau nhói
vệt nước mắt lăn trong cơn mơ hờn dỗi
mỏng như xác bướm ngày hôm qua
K đã từng nói với tôi về ám ảnh lặng im
khi trên màn hình ti vi trôi vùn vụt những thét gào đặc
quánh
máu chảy từ tiếng cello
khi K cùng tôi lần qua những bậc thang tối và ẩm
ngực buốt đau
nghe sợi tóc vừa rụng rơi theo khúc nhạc buồn
Tôi đọc thấy K trên bài thơ ngày hôm qua
lang thang cơn gió mặt trời mất ngủ
K lướt qua đám đông ngập sắc màu bằng ảo hình của bình minh
mùa cũ
K nói đừng để những giấc mơ bị ố vàng
trong rối rắm cuộc người lạnh lẽo tro than.
VỌNG TƯỞNG
Vọng tưởng từ ngàn khe suối sâu mùa cũ
rong xanh có còn xanh?
rêu lập lờ lục bình ngày nứt nụ
người trôi mặt nạ đứng nhìn
âm thanh khứ hồi không vọng tiếng
thiên hà ngập rác hoa tung hô
em đừng để thơ đỏ mặt
khi ngập trong than khóc xô bồ
a dua nu nần thịt bắp
tro bụi hẩm lạnh sau cuộc tàn
để lại những nấm mồ khô
đừng mị ngôn lời văn khốc
tay già từng ngón cào cấu giữa hư vô
em đừng để tôi đỏ mặt
sao sáng không thể cháy bằng năng lượng thiên hà khác
mượn những nỗi đau tắt lụi
để giấc mơ hờn dỗi một mình
ngày siêu âm chập choạng
ngấm vào niềm vui hôm qua chút vọng tưởng tan chảy
khi trong cơn co quắp của giấc mơ
trái tim còn hát được một nhịp thật thà
PHƯƠNG UY (tác giả giữ bản quyền)
________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét