Tôi viết tản văn này không nhằm vào Lễ hội
Vu lan, ngày mà người ta dành cho mẹ. Cũng không phải là 8 tháng 3, 20 tháng 10
là hai ngày kỷ niệm của Phụ nữ Việt Nam. Đơn giản với tôi, ngày nào
cũng là ngày của mẹ.
Tôi mới gặp một cháu nhỏ, cháu còn nhỏ
lắm, mới bốn tháng tuổi, tên ở nhà là Súng, một cái tên có lẽ chỉ là gọi cho
vui chứ không có ẩn ý gì? Ngoài mẹ cháu có bà, có dì, có một cô tên Trang bán
xắp xắp thay nhau ẳm cháu. Mới chừng đó tháng mà thằng cu Súng đã không chịu
bồng ngửa, phải cho cháu dựa vào ngực của bà của dì của cô để cháu nhìn đời
bằng một cặp mắt trong veo. Cháu đang khám phá thế giới, cháu đang trải nghiệm
cuộc sống của mình qua những tiếp xúc hàng ngày. Vậy đấy, cu Súng đang hạnh phúc
trong tay của mấy người phụ nữ, mẹ, bà, dì, và cô Trang yêu Súng biết bao. Chắc
trong trí óc non nớt của Súng, không có một chút bóng dáng ba, người đàn ông
đang ra ngoài gia đình để kiếm tiền mang về nuôi vợ nuôi con. Súng chỉ biết hơi
thở của những người đàn bà đang ôm ấp chở che cho Súng. Súng cảm nhận được hơi
mẹ từ ngày lọt lòng, vài tháng nữa khi bập bẹ tập nói, từ đầu tiên của Súng
chắc chắn là từ mẹ. Tôi đọc trong mắt mẹ Súng niềm hãnh diện biết bao khi tôi
khen cu Súng trắng sao mà trắng thế!
Tôi chắc không gặp Súng nữa vì tôi vào chỗ
bán hàng của bà ngoại Súng chỉ là một dịp tình cờ. Đó là một quán bán hàng ăn
vặt ven hồ Đồng Nai, thành phố Bảo Lộc. Cô Trang bán xắp xắp, bà ngoại Súng bán
bánh tiêu và giò cháo quảy, còn dì Súng, một cô bé mới lớn chắc còn đi học.
Trong nhà còn một người đàn bà đứng tuổi nữa, tôi không biết quan hệ thế nào,
chỉ biết bà đứng trên cầu thang im lặng nhìn xuống dưới nhà, không nói gì,
không làm rộn ai, dường như cuộc đời đang trôi qua lặng lẽ trong cặp mắt vô hồn
của bà.
Rồi Súng sẽ tập đi, cu cậu sẽ chập chững
đi những bước đầu tiên, chắc cu Súng biết đi sớm lắm. Tôi không biết mẹ cu Súng
sẽ vui ra sao khi chứng kiến bước đi đầu tiên của Súng, nhưng tôi biết chắc
rằng đó là khoảng cách đầu tiên của cu cậu xa vòng tay mẹ, và khoảng cách này
ngày càng xa cho đến một ngày vòng tay mẹ Súng chỉ còn chấp chới phía sau lưng
Súng! Lúc đó là lúc Súng trưởng thành, Súng sẽ bay nhảy như một con chim trên
trời cao bát ngát. Súng sẽ cảm nhận bầu trời trong xanh vời vợi, thế giới trải
dưới đôi cánh chim mới mời gọi làm sao? Súng sẽ chinh phục những chân trời mới,
và trong những giây phút mê man với những cảnh giới cuộc đời, Súng có chút nào
nhớ mẹ? Tôi tin là có, Súng sẽ nhớ mùi của mẹ mỗi lúc thất bại trên đường đời,
ai trong chúng ta có lúc sẽ thấy đường mình đi sao mà chật chội, những lúc cùng
cực ấy ta ước ao nếu còn nhỏ dại ta sẽ chạy vội về nhà rúc đầu vào nách mẹ để
tìm chút che chở cho ta. Nhưng lúc đó Súng không còn nhỏ dại nữa, cuộc đời lôi
Súng đi về phía trước, cánh cửa trở lại tuổi thơ đóng sập sau lưng Súng mất rồi!
Đời chắc không chỉ có thất bại, Súng ta sẽ
có lúc thành công và hân hoan thưởng thức hương vị của thành quả mình gặt hái.
Lúc đó, Súng ta rất muốn có mẹ bên mình để chia sẻ với những gì Súng ta có
được!
Đó là những ý nghĩ hổn độn của tôi khi
nhìn vào cặp mắt trong veo của Súng, chứ Súng còn nhỏ lắm, Súng đang có mẹ bên
cạnh chở che cho bất cứ một mối hiểm nguy nhỏ nhặt nào. Mẹ luôn suốt đời bên
Súng, bao giờ Súng cũng chỉ là đứa bé tập đi trong mắt mẹ. Mãi mãi là vậy!
Ai mà không có tật? Nói cách chung, đàn
ông đàn bà đều có tật đại loại khác nhau về tính cách. Đàn ông thì mải vui chơi
bay nhảy, đôi khi quên mất tổ ấm của mình. Cà phê ở nhà? Chán chết, phải có
không khí quán, phải có bạn dù chỉ là để trao đổi mấy chuyện nhì nhằng. Rồi bia
rượu, trà lá thuốc men, trà tam rượu tứ mà. Rồi trong những cái tật đó, đàn ông
lại cố chứng tỏ mình là một đấng “anh hùng”, vợ không thể can thiệp vào chuyện
“lớn” - thực ra đôi khi chỉ là những chuyện vớ vẩn - của mình! Thôi thì chỉ tạm
liệt kê ra vài tật của cánh đàn ông, tạm thời như vậy.
Còn đàn bà? Cái tật của đàn bà cũng nhiều
vô số. Tùy theo góc độ nhìn vào ta sẽ thấy có bà hay ngồi lê đối mách, có bà
hay nói chuyện “tào lao”, có bà hay cằn nhằn những chuyện cỏn con làm điếc tai
mấy ông chồng….Ôi thôi cái tật của con người sao mà nhiều đến vậy?
Tôi nói đến tật của đàn ông và đàn bà chỉ
là để tôn lên những cái tính tốt mà nếu không có những thứ đó thì làm sao ta có
thể nhận ra những điều cao cả? Tạm thời tôi không nhắc đến những điều cao cả
của đàn ông mà chỉ nói đến đàn bà. Sao vậy? Bởi đàn bà làm nên thế giới! Chắc
chắn thế, chính đàn bà làm nên thế gian đầy thử thách này. Ai lo cho anh để anh
đi đánh nhau, ý tôi nói đến những cuộc chiến tranh từ thuở hồng hoang – đàn bà!
Ai lo cho anh một tổ ấm để khi mệt mỏi ê chề anh quay về, thưởng thức một bữa
ăn ngon, một không khí gia đình? Đàn bà! Thôi thì tạm thời liệt kê ra vài
chuyện, những chuyện mà bọn đàn ông coi là vặt vãnh. Tôi muốn nói những thứ vặt
vãnh ấy lại làm nên sắc màu của cuộc sống đấy thôi. Vậy thì tại sao ta lại làm
mích lòng với những người phụ nữ bằng cách phẩm bình, chê bai thậm chí diễu cợt
những thứ vặt vãnh làm nên tính cách cuộc đời?
Ta không có quyền!
Trở lại chuyện của Súng. Tôi ví dụ, nếu
một mai lớn lên, Súng dè biểu mẹ mình bởi những điều nhỏ nhặt chắc mẹ Súng sẽ
đau lòng lắm. Nhưng tấm lòng người mẹ sẽ dễ dàng tha thứ cho Súng, bởi, với mẹ
Súng mãi mãi là một đứa bé cần phải chở che? Vậy đấy, sao ta lại làm cho mẹ
buồn được chứ? Cả cuộc đời mẹ đã lo cho ta, ta đã làm tiêu hao bao nhiêu tâm
lực của mẹ mà ta có biết? Cái sự tiêu hao vô hình đó dường như được biểu hiện
bằng những vết nhăn trên gương mặt mẹ. Cứ nhìn những gương mặt của những mẹ già
thì rõ, mỗi vết nhăn của mẹ là do ta “đóng góp” qua từng năm tháng. Đi chơi
khuya chưa kịp về, mẹ nào ngủ được, trong lòng mẹ cứ bồn chồn không biết giờ
hắn ở đâu, có gặp chuyện gì không? Hay khi ta rong chơi bên một cô gái đẹp, mẹ
thắc thỏm không biết con nhỏ đó có bỏ bùa mê thuốc lú cho con trai của mẹ
không? Không biết nó say mê con nhỏ đó, lấy con nhỏ đó làm vợ rồi coi mẹ nó ra
sao? Ôi, tấm lòng người mẹ đi xa lắm, đến khi ta già rồi, với mẹ ta vẫn là một
đứa trẻ thơ!
Rồi ra Súng ta sẽ có vợ, đó là một chuyện
hiển nhiên, chỉ chờ thời gian chừng hai mươi mấy năm sau nữa. Lúc ấy Súng đang
xuân, đang say nồng trong tình yêu, đang đắm mê trong hương nồng người vợ, liệu
Súng có chút nhớ đến mẹ? Tôi mong rằng có, nhưng tôi cũng biết chắc rằng Súng
ta sẽ thay đổi trong góc nhìn về mẹ bởi bên Súng kè kè là một người phụ nữ rồi
ra sẽ làm mẹ những đứa con của Súng. Là vợ tốt thì vợ Súng sẽ cùng Súng sống
chan hòa yêu thương mẹ, tất nhiên rồi có lúc sẽ xảy ra những va chạm nhỏ, tôi
tin vợ chồng Súng sẽ vượt qua một cách ngoạn mục khiến mẹ hài lòng. Còn nếu giả
dụ như vợ Súng là một một nàng dâu không hoàn hảo, cãi chồng, cãi mẹ chồng…thì
thật tội nghiệp cho Súng ta, một bên là vợ, một bên là mẹ Súng chẳng biết đi
đằng nào! Không, đừng để Súng phải đứng giữa hai dòng nước, phải chọn một dòng
hay để nước cuốn trôi! Súng sẽ chọn lẽ phải, chân lý bao giờ cũng là cứu
cánh của cuộc đời.
Tôi chấm dứt tản văn này, Súng còn nhỏ lắm!
VÕ ANH CƯƠNG (tác giả giữ bản quyền)
__________________________________
Một câu chuyện cảm động
Trả lờiXóa