BÊN CỔNG TRƯỜNG THỐT NỐT
Sáng nay phượng nở. Trời Thốt Nốt
đỏ như môi người con gái. Sân trường
lặng lẽ quá. Dấu chân nào thao thức
gọi tên người. Áo hạ mơ sương
Sáng nay nắng biếc. Trời Thốt Nốt
bâng khuâng mùa mây trắng. Người ơi
có về mái trường xưa. Để nhớ
mùi thơm giấy mực của một thời
Sáng nay mưa nhẹ. Trời Thốt Nốt
như bỗng buồn hơn. Những hồn nhiên
người mang đi. Còn ta ở lại
se sắt lòng một nỗi niềm riêng
Sáng nay xanh thẳm. Trời Thốt Nốt
chợt lá vàng bay. Có phải thu
về theo hồn của ngày xưa ấy
Chỉ bóng người sao vẫn biệt mù...
Mùa hạ 2000
TINH SƯƠNG CHIỀU
Như đám bụi trời
Chim xuân về sớm
Nụ hoa vừa chớm
Lòng giục mùa hương
Một sớm tinh sương
Mai vàng bên núi
Giật mình đếm tuổi
Ngấp ngưỡng chiều tà
Sợi khói bay xa
Bếp nhà thuở trước
Lạnh hồn gương lược
Buồn góc tro than
Thèm một ánh trăng
Cong môi thiếu nữ
Hạt son quá khứ
Đỏ thắm một đời
Như dòng sông trôi
Buông mình đi mãi
Bỗng dưng ngoái lại
Đã miệt mài xa
Bóng chiều dần qua
Bầy chim về tổ
Nụ hoa vụt nở
Thèm chút tinh sương…
CHIỀU CUỐI THU
TRÊN NGÃ BA SÔNG
Chiều cuối thu trên ngã ba sông
Nước một dòng trôi nước một dòng
Bến xưa đò lạc phương mây trắng
Lục bình líu ríu giữa mênh mông
Chiều cuối thu mù khói vàm sông
Nước cuộn chân mây nước một dòng
Vườn xưa em có còn phơi tóc
Nắng tàn lưu luyến một mùi hương
Chiều cuối thu gió tạt bờ sông
Nước chảy về đâu nước một dòng
Cầu xưa không thấy người giặt áo
Điên điển vàng phai cánh rụng buồn
Chiều cuối thu mưa rơi bên sông
Nước đỏ phù sa nước một dòng
Lối xưa rêu phủ xanh màu đất
Nhớ bước chân ai đến bạc lòng
Chiều cuối thu sóng vỗ triền sông
Nước chở mùa đi nước một dòng
Ngõ xưa mơ bóng em hò hẹn
Vắng người áo bạc nỗi chờ mong
Chiều cuối thu lá rụng thềm sông
Nước đã trôi xa nước một dòng
Nhà xưa sợi khói bay bay mãi
Bên trời sương trắng lạnh hoàng hôn…
Châu Đốc, mùa nước nổi 2011
RƯNG RỨC MỘT MÀU HOA
Tặng các bạn cùng rời xa trường Thủ Khoa Nghĩa năm 1969
Phượng có cháy đỏ trời phương đó
Ta phương nầy rưng rức một màu hoa
Bốn mươi năm ngần ấy mùa xa
Vẫn quặn lòng nhau một dòng cảm xúc
Vẫn chảy trong ta một dòng ký ức
Ngày chia tay cánh phượng ướt môi người
Rồi ta đi trong mưa gió cuộc đời
Mỗi người có một phương ước vọng
Mỗi người gánh một vai đời ra biển rộng
Quê nhà sương khói mịt mùng trông
Bến sông trăng thao thức bóng thuyền không
Người ở lại tóc sờn vai áo trắng
Bốn mươi năm ta xa thời lãng mạn
Mái trường xưa một lứa bên trời
Cành phượng già mấy độ phai phôi
Kỉ niệm cứ xanh hoài cõi mộng
Lối hẹn hò vẫn hàng me gió lộng
Dấu chân ta cát bụi đã chôn vùi
Thời gian đi để lại những buồn vui
Trường lớp cũ có còn tươi nắng mới
Hàng hiên nào ta một thời đứng đợi
Ánh mắt buồn đen láy buổi tinh sương
Mái tóc nào giũ cả một trời hương
Theo ta suốt bốn mươi năm lãng bạt…
An Giang, tháng 6-2009
TRỊNH BỬU HOÀI (tác giả giữ bản quyền)
______________________________________
về theo hồn của ngày xưa ấy
Trả lờiXóaChỉ bóng người sao vẫn biệt mù...
Ưu tư, hoài niệm, cảm xúc buồn. Đó phải chăng là nét riêng của TBH?
Chùm thơ đẹp lắm anh ạ. Chúc anh vui !
Sợi khói bay xa
Trả lờiXóaBếp nhà thuở trước
Lạnh hồn gương lược
Buồn góc tro than
Cảm xúc u tư, hoài niềm, đầy trăn trở, suy tưởng. Những dòng thơ của một người trải đời, đi qua những phong trần cùng bão tố.
Thay mặt tác giả, W.BT xin gửi lời cảm ơn đến quý bạn đọc đã xem bài và chia sẻ ý kiến. Chúc quý bạn vui và tiếp tục ủng hộ W.BT.
Trả lờiXóa