Bây giờ khi nhớ lại những ngày còn
nhỏ, tôi hay cười mỉm một mình. Ngày ấy, tôi là một con bé nhí nhảnh, tóc cột
đuôi ngựa, mặc chiếc áo đầm màu xanh nước biển hay chạy chơi quanh xóm. Xóm là
một dẫy nhà liền sân nhau không có hàng rào, hàng cây hay đại loại những gì có
thể phân định địa giới của mỗi nhà.
Nhà bà cô tôi nằm ở cuối xóm có cái sân
rộng nhất. Nghe đâu ngày trước đất này là của bà cô, không hiểu sao bà phải bán
đi như vậy. Tôi chỉ nhớ bà là một người cao to, hay nói, hay la tôi mỗi khi tôi
nghịch đất. Bà vừa rửa đôi tay dính đầy đất bẩn của tôi vừa dọa “tao méc mẹ mi
cho mà coi”. Chỉ cần như vậy thôi là tôi đã sợ lắm lắm rồi. Mẹ tôi hay phát vào
mông tôi mỗi khi tôi phạm lỗi, mà lỗi thì ngày nào tôi không phạm? Mẹ tôi là
một người dữ tướng, mỗi khi mẹ trừng mắt lên tôi đã run lập cập. Mẹ tôi đẹp
lắm, không đẹp sao bố tôi lại ưng cơ chứ? Tôi không biết sao người lớn phức tạp
quá, bố tôi đã có mẹ lớn rồi lại ưng mẹ tôi và sinh ra tôi? Tôi không biết tại
làm sao, chỉ biết rằng bố tôi không ở với mẹ lớn nữa mà theo mẹ tôi lên ở nhờ
nhà bà Ba? Những chuyện của bố mẹ, tôi đều nghe lén trong những đầu đêm khi hai
người tưởng rằng tôi đã ngủ và thủ thỉ vào tai nhau nhiều chuyện lắm, tôi chỉ
hiểu có bấy nhiêu. Tôi đâu có ngủ, cặp mắt tôi khi ngủ không khép lại, mẹ hay
nói rằng tôi ngủ dòm, tôi nghe không sót một câu nào. Tôi định hỏi mẹ, nhưng
khi vừa mở miệng thì cơn buồn ngủ ở đâu ập đến, tôi trôi ngay vào giấc ngủ trẻ
thơ.
Sáng hôm sau tôi quên hết chuyện hôm
qua, lại nhong nhong chạy chơi trong sân đầy đất cát. Việt hay bắt tôi làm “vợ”
khi chúng tôi chơi trò chơi vợ chồng. Khi không có ai chơi cùng, tôi chơi một mình.
Tôi nhặt những chiếc lá vàng làm tiền và tự buôn bán với chính mình. Lúc thì
tôi làm bà bán cá, lúc thì tôi làm mẹ. Tôi trả giá y như mẹ, còn cá là những
hòn đất nằm im không cục cựa trong đôi tay lấm lem của tôi. Khi đã chán chê với
trò chơi buôn bán, tôi quay ra hái hoa. Hoa dại mọc đầy dưới đất, tôi biết nơi
chúng mọc và những cái hoa bé xíu được tôi cài lên mái tóc, mái tóc có lẽ hoe
vàng vì phơi nắng. Nhưng tôi nào để ý đến nắng với gió, tôi mải mê chơi với vô
vàn những trò trẻ con tôi nghĩ trong đầu.
Lớn lên một chút, tôi đã biết chia sẻ
cùng mẹ những việc trong nhà. Tôi thường kiểm tra thùng gạo, lọ bột ngọt hay
chai nước mắm và thông báo với mẹ bằng một gương mặt nghiêm trọng rằng những
thứ ấy đã hết. Những lúc ấy mặt mẹ tôi nhăn lại trông thật tội nghiệp, tôi biết
mẹ tôi khổ đến chừng nào trong việc lo cuộc sống cho cả ba người. Nhà tôi không
còn ở nhờ nhà bà Ba nữa, thỉnh thoảng bà Ba ghé thăm tôi và cho nhà tôi một gói
bột ngọt hay vài thứ rau trồng ở vườn nhà. Tôi nói bà Ba thăm tôi vì bố mẹ tôi
luôn đi vắng, tôi ở nhà một mình, căn
nhà thuê của bác Lợi bạn bố tôi. Đó là một căn phòng nhỏ, tường quét vôi màu
vàng nhàn nhạt, chỗ đen chỗ nổi mốc vì
lâu ngày không được quét vôi mới. Nhưng với tôi căn phòng nhỏ ấy quả là tuyệt
vời. Chung quanh nhà tôi bạt ngàn là hoa quỳ, mỗi khi mùa mưa chấm dứt, hoa quỳ
nở vàng óng cả không gian. Tôi thường hái quỳ chơi, mải miết và bị cuốn hút bởi
màu vàng không lẫn với bất cứ màu nào.
Xóm mới của tôi nằm trên một triền
đồi, cạnh nhà tôi có con bé Ý, bằng tuổi tôi. Nó là con của chú Tánh và cô
Quyến. Hai người một là nhạc sĩ, một là diễn viên đàn tranh. Những âm thanh
thánh thót của chiếc đàn mười sáu dây mỗi đêm cô Quyến khảy bằng mười ngón tay
thon thả làm tôi mê tít. Còn con Ý, con bé luôn coi chú Tánh là thần tượng, nó
luôn hát nhạc của bố nó và bảo rằng nhạc bố nó là hay nhất trên đời. Quả thật
với đứa con gái nào, bố cũng là nhất trên đời. Tôi ghen tỵ với con Ý vì nó có
bố làm nhạc sĩ, còn bố tôi không có một chữ “sĩ” ở phía sau như chú Tánh. Nhưng
bố tôi đẹp trai, vậy thì bố tôi đẹp trai nhất trên đời chứ còn gì nữa?
Cạnh nhà tôi là phòng của bác Lợi,
tôi không thể nào hiểu nỗi vì sao rượu lại làm bác Lợi đắm say đến vậy? Bác Lợi
có thể uống rượu cả ngày, buổi sáng, mặt trời vừa mọc bác Lợi đã ngà ngà. Bác
uống rượu với vài trái ớt cay lè hoặc giả với chỉ một trái ổi xanh hái được từ
một cây ổi còi mọc vạ vật ở góc sân nhỏ trồng một giàn su su. Một hôm tôi đánh
liều hỏi bác Lợi rằng vì sao bác lại uống nhiều rượu như vậy, bác nhìn tôi một
lúc rồi trả lời bằng một giọng điệu là lạ:
- Con bé hỏi lạ, bác có uống rượu
đâu, nước đó chính là tinh tuý của hạt ngọc trời cho….mà bác có uống nó, bác
mới viết được chuyện của bố mẹ mày chứ?
Dường như ân hận vì nhận ra mình lỡ lời hay sao, bác
Lợi cười khoả lấp và bỏ tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, bác đi ra ngoài,
tôi đồ chừng rằng bác đi mua rượu. Nhưng câu trả lời ởm ờ của bác khiến tôi tò
mò kinh khủng. Bác là nhà văn, tôi biết từ lâu rồi. Với tôi, văn chương là một
cái gì không thực, không lẽ lại liên quan đến bố mẹ tôi sao? Tôi không cưỡng
nỗi sự tò mò, tôi lục tung đống sách trên bàn bác Lợi. Bác là nhà văn mà, bác
có nhiều sách lắm. Tôi cầm trên tay một cuốn sách, bìa đã cũ, tên cuốn sách đập
vào mắt tôi: “Đi về phía mặt trời mọc”. Đó là một tập truyện ngắn của bác Lợi,
tôi giở từng trang và mơ hồ linh cảm rằng mình sẽ tìm thấy một chút gì trong
đó. Sau truyện “đi về phía mặt trời mọc” là truyện “người vợ của chồng tôi”.
Sao lạ lùng như vậy? Vợ của chồng tôi là sao? Tôi ngạc nhiên hết sức và say sưa
đọc một lèo cho đến hết truyện. Hoá ra là như vậy, vợ của chồng tôi là như vậy.
Trong tôi cảm xúc dâng trào, tôi cố nén
một tiếng thở dài và lặng lẽ chùi giọt nước mắt vừa ứa ra từ đôi mắt. Tôi vốn
dĩ là một con bé mau nước mắt, không hiểu tại sao tôi lại có thể khóc dễ dàng
như vậy? Có phải đó là chuyện của bố mẹ tôi không?
Tôi giật mình quay đầu nhìn bác Lợi,
bác vào nhà từ lúc nào tôi không biết, trên tay bác không phải là chai rượu như
tôi hằng nghĩ, mà là một gói bánh. Bác nhẹ nhàng nói:
- Cháu ăn đi, tiền nhuận bút bác vừa
nhận hồi sáng ở trên ty.
Giọng bác Lợi nghe thật ấm, hình như bác
“chuộc lỗi” với tôi hay sao mà bác lại mua nhiều bánh cho tôi đến vậy.Thuở ấy,
quà vặt của tôi chỉ là mấy cục kẹo cau mà mẹ làm cho tôi. Với tôi, kẹo cau đã
là ngon lắm rồi, vậy mà bác Lợi lại cho tôi cả một gói bánh su to tướng. Lúc
ấy, tôi đâu biết bánh đó kêu bằng bánh su, chỉ thấy nó ngon quá là ngon mà còn
thơm nữa. Hương vị của bữa bánh su theo tôi nhiều năm sau đó, đến nỗi có lúc nó
trở thành biểu tượng của sự thơm ngon!
Tôi ngừng ăn khi nghe bác Lợi nói
tiếp:
- Cháu đang đọc truyện của bác à, mà
cháu đừng có tưởng những gì trong đó đều là sự thật. Bác hư cấu thêm đó, chuyện
của bố mẹ cháu không phải vậy đâu!
Hình như bác Lợi cố thuyết phục tôi
rằng bác chỉ “mượn” bố mẹ tôi để viết về người khác, rằng tôi không nên tin vào
những điều tưởng tượng thêm vào của bác. Tôi tin những gì bác nói. Lúc ấy tôi
là một con bé mười ba tuổi, có cặp mắt mở to và nhìn đời toàn một màu hồng. Bác
Lợi đưa tôi một ít tiền và nhờ tôi xuống quán ông Tấu mua giùm bác đĩa dồi chó
để bác nhắm rượu với bố tôi. Tôi rủ con Ý đi cùng, hai đứa vô tư ăn vụng một
miếng dồi chó còn nóng hổi. Phải công nhận rằng dồi chó ngon thật, sau này tôi
được thưởng thức nhiều món ăn nhưng hương vị của miếng dồi chó hôm ấy vẫn là
hấp dẫn nhất.
Lớn hơn một chút nữa, khi nhà tôi
không còn ở cùng nhà bác Lợi, tôi vẫn nhớ đến cái truyện ngắn xem vụng, bữa
bánh bất ngờ và vẫn ghé thăm bác Lợi mỗi khi có dịp ghé qua nhà con Ý. Bây giờ
Ý đã là một thiếu nữ mười tám tuổi, vẫn ốm nhom như ngày xưa vậy. Điều khác duy
nhất nơi Ý là Ý đã có người yêu. Và Ý lấy chồng. Đời thiếu nữ chấm dứt tuy
không vội vàng nhưng nó đã trôi qua thật rồi. Còn đâu nữa những ngày mộng mị
thơ ngây trong sáng? Là tôi nói về con bé Ý, một đứa con gái lãng du trong
những ca từ đẹp của một ông bố tuyệt vời. Tôi thì không được như vậy, tôi biết
giá trị của cuộc sống, nói một cách văn chương, chính là những giọt mồ hôi chảy
trên mặt mẹ tôi với bao nỗi nhọc nhằn. Không chỉ với mẹ tôi, dù sao sau đó gia
đình tôi vượt qua được những khó khăn chồng chất, điều mà tôi muốn nói chính là
bác Lợi, bác vẫn sống nghèo khổ như thuở nào! Bây giờ có lẽ tôi đã hiểu những
trang văn của bác Lợi xuất phát từ những mảnh đời cơ cực như của mẹ, của bố,
của bà Ba…và cả tôi nữa chăng?
Hôm ấy, tôi qua thăm Ý, em bé của nó trông kháu khỉnh và giống mẹ
như tạc. Nó khoe với tôi về con bé con bằng một giọng tự mãn. Quả thật, người
mẹ vĩ đại trong nó đã sáng tác được một tác phẩm diệu kỳ. Nó bảo với tôi rằng
“đó là kết quả của tình yêu”, cứ như là trong tiểu thuyết! Câu nói của Ý đánh
thức trong tôi một chút nôn nao khó tả, nó thôi thúc tôi đi tìm một thứ tình
cảm mà tôi chưa trải nghiệm. Đúng lúc đó, bác Lợi gọi tôi vào nhà. Bác đã say
lắm rồi, khuôn mặt bác hơi tai tái, trông bác mới ốm làm sao. Bác nói:
- Cháu lại thăm bác à, tội nghiệp
cháu quá, bác cảm ơn. Mai mốt bác đi xa rồi, cháu khỏi tốn công thăm bác nữa
đâu, thật đấy mà!
Bác mời tôi uống nước mà lại rót lộn
bằng chai rượu đã vơi một nữa, tôi vụng dại ngăn bác và khiến chiếc ly bị đổ,
bác có vẻ không vui:
- Cắt cổ không bằng đổ rượu, rượu đổ
không hốt lại được đâu cháu ơi!
Tự nhiên bác Lợi chuyển đề tài:
- Tình cảm cũng vậy thôi, đã đánh mất
rồi không bao giờ tìm lại được, cháu hiểu không? Quỳnh này, cháu là một người
nhạy cảm, nhìn mắt cháu bác biết rồi cháu sẽ khổ vì tình cho xem! Bác nói tiếp,
dường như không phải cho tôi:
- Tình yêu là gì mà ai cũng lao vào
thế nhỉ?
Tôi ra về lòng băn khuâng ghê lắm,
nhưng lời nói của bác tôi không bao giờ quên cả.
Bây giờ bác Lợi chết rồi, bà Ba chết
rồi, sao những người tốt lại chết sớm như vậy?
Hình như lời dự đoán của bác Lợi đã
trở thành hiện thực khi tôi vừa học xong đại học. Tôi gặp Tuấn và yêu say đắm,
nhưng mỗi lần anh cầm tay tôi, tôi lại linh cảm rằng mình sẽ khổ vì anh?
Và tôi khổ thật với những hẹn hò hờn
giận, với những cơn say ngày càng dày, Tuấn vốn là một tay máy của nhà đài, nơi
ấy người ta uống rượu như cơm bữa, và tôi còn khổ vì những cơn ghen vô cớ. Vậy
thì tôi phải chia tay thôi, đầu óc tính toán của tôi bảo vậy, còn con tim tôi
bảo rằng tội nghiệp Tuấn, Tuấn sẽ buồn lại vùi đầu vào rượu, Tuấn sẽ…. Tôi yêu
Tuấn biết chừng nào? Tôi trăn trở trong những ý định rối mù.
Chính lúc ấy Việt xuất hiện, cái anh
Việt từng đòi làm “chồng” tôi thuở nhỏ. Việt rủ tôi đi chơi, buồn quá tôi theo
anh vào quán cà phê Chiều tím. Nhạc ở đây buồn, hay tâm trạng của tôi rả rời?
Trong không gian dường như không thực, Việt kể với tôi nhiều thứ, nhất là những
chuyện ngày xưa hai đứa chơi chung….Và bất ngờ Việt cầm tay tôi rồi nói:
- Biết đâu trò chơi trẻ con rồi trở
thành hiện thực, Quỳnh có tin không?
Tôi ư? Tôi có tin không ư? Sao lạ
vậy, trò chơi ấy ám ảnh tôi và cũng ám ảnh cả Việt sao? Tôi chỉ biết cười buồn!
Việt tiếp:
- Còn Việt thì tin lắm, Quỳnh, Việt
yêu Quỳnh từ lâu lắm rồi!
Việt nhìn vào mắt tôi khi nói lên câu
đó, trời ơi, đó chính là đôi mắt của Tuấn khi ngỏ lời yêu tôi!
Đêm, tôi nằm mơ thấy bác Lợi, bác dịu
dàng cầm tay tôi và nói “bé con đã thấy khổ chưa?”.
Tôi thức giấc và phát hiện đêm qua
mình khóc!
VÕ ANH CƯƠNG
__________________
Chúc mừng tác giả Võ Anh Cương có tác phẩm hay, sâu sắc. Hi vọng vẫn được đọc nhiều tác phẩm của anh trên Bông Tràm
Trả lờiXóaCám ơn bạn Lê Hòa đã đọc và nhận xét truyện ngắn Đôi mắt của tôi. Truyện này tôi viết khá lâu nay mới gởi đăng trên BT. Chúc bạn vui, khỏe.
Trả lờiXóaVAC