Xưa có chàng nhạc sĩ...
PHỤNG HOÀNG
1. Tài hoa
Ôm niềm đau chia quyên rẻ thúy
2. Đêm nghe trống tàn canh, nhớ bạn lòng tri kỷ
Chàng ôm đàn giải nỗi nhớ niềm thương
3. Đêm đó là đêm
Máu trong tim hòa lệ của người chồng
4. Khối đau thương vỡ thành những dòng lệ máu
Nhỏ ướt mấy dây đồng,nên khúc đàn lòng nghe như khóc như than.
5. Tôi, bài Dạ Cổ Hoài Lang
Chính trong đêm cuồng loạn ấy đã ra đời
6. Nhanh chóng được văn nhân, tài tử đương thời
Khắp nơi say mê đón nhận
7. Người đặt ca từ, kẻ hoàn thiện âm giai
Điểm sắc, thêm duyên; tinh hoa chắt lọc
8. Vọng cổ thành tên từ lúc định hình
Tự buổi ban sơ tôi đã đem cuộc đời mình
9. Bước song hành
Làm bạn tình của nghệ thuật cải lương
10. Rày đây mai đó, trôi nổi bốn phương
Vui kiếp giang hồ điếm cỏ cầu sương
11. Một tấm lòng son
Được bao lớp văn nhân, nghệ sĩ thực tài
12. Xông ướp cho hương hoa cổ nhạc
Bài vọng cổ từng ngọt mát vị quê hương.
VỌNG CỔ
1. Trầm bổng du dương, nhặt khoan tha thiết ! Tôi, bài vọng cổ sáu câu độc
chiếc từng chinh phục được tình yêu nồng nhiệt... của muôn lòng. Tôi là sắc, là
hương của cỏ nội hoa đồng. Đẹp thanh nhã qua ca từ bình dị chứa những tình,
những ý đơn sơ. (-) Mà đậm đà chất nhạc, chất thơ nên tôi dễ len nhẹ vào hồn
của khán, thính giả bốn phương như làn gió xuân mơn man ngàn hoa lá.
2. Từ những mái nhà con nơi làng quê êm ả cho đến những hẻm sâu hun hút chốn đô
thành. Đâu đâu cũng từng âm vang lời hát trữ tình. Bên cánh võng đầu hè đêm
trăng tỏ, bà mẹ ngồi ca vọng cổ ru con. (-) Anh xích lô chờ khách dưới nắng
trưa, say mê tập mấy câu vừa học lóm. Tôi có mặt khắp hội hè đình đám, đem suối
nguồn rung cảm góp niềm vui.
3. Theo cải lương tôi lên đường lưu diễn, nối đất trời sông biển quê hương. Nối
tình người từ vạn mảnh tình riêng thành một khối tình chung: yêu cổ nhạc. Câu vọng
cổ trong từng suất hát, trôi bồng bềnh trên sóng nhạc ngũ âm, giữa không gian
hư thực mông lung của sân khấu mơ màng huyền ảo (-), như mật ngọt rót vào tai
khán giả, như men nồng êm ả ngấm vào tim.
Diệu kỳ làn điệu cải lương
Một câu vọng cổ mà hơn ngàn lời.
NỐI LỐI
Bao nghệ sĩ từ tôi mà đặt gót
Lên tột cùng thang bậc vinh quang
Những danh ca từng nhận giải Thanh Tâm
Ai người chẳng nhớ ơn bài vọng cổ ?
VỌNG CỔ
5. Bổng trời đất tràn lan giông tố, khắp nơi nơi sấm chớp nổ… ngang đầu. Khói
lửa binh đao đốt cháy cả bầu trời. Trong tao loạn lòng người tan tác, bài vọng
cổ cũng chia phần thương tích với quê hương.(-) Khi yên bình về lại với non
sông thì tinh hoa bài vọng cổ đã hầu như tiêu mất; Tôi chỉ còn là một hình hài
lây lất, trong xác thân vắng mặt linh hồn.
6. Đêm nay trút cạn u hoài
Gió mưa còn lạnh bên ngoài phòng văn.
Hỡi người bạn trẻ văn nhân! Sao còn mãi ngập ngừng chưa hạ bút? Hãy mau cứu lấy
bài vọng cổ đang từng ngày giẫy chết trên những sáo mòn, rổng tuếch, khô khan. Cầm
bút lên, lịch sử sẽ sang trang! Tôi sẽ nhanh chóng hồi sinh như thời hoàng kim
rực rỡ. Hãy để cửa tâm hồn rộng mở mà viết lời ca trên hơi thở cuộc đời.(-)
Lửa tim sáng tạo nhóm rồi
Ai cầm giữ được hồn người nghệ nhân?
Bếp hồng xua lạnh tàn đông
Tôi, bài vọng cổ, lại xuân bốn mùa.
ÔNG DUNG THÔNG
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét