CHIỀU LẠC NGƯỜI ĐÀN BÀ
Em lạc phía tít tắp ánh hoàng hôn
Tắm đẫm nỗi buồn mênh mang chiều tím
Vốc đầy bàn tay giọt thời gian mặn đắng
Níu vào đâu
Xơ xác tóc cỏ gầy
Em úp mặt vào những đám mây bay
Rưng rức khoảng trời cô đơn lạc bước
Phía bên kia thành phố những ngôi nhà nham nhở vết xước
Em sợ
Tắt lịm giấc mơ…
Em chạy quàng quanh giẫm lên bóng mình xiêu vẹo
Tan tác đàn sếu bay
Chênh vênh sương khói mịt mờ
Lẽ ra giờ này nháo nhác đón con thơ
Lẽ ra giờ này đong đếm rau, thịt, cá…ngoài chợ
Lẽ ra giờ này miết mải bên ô cửa
tha thiết nỗi ngóng chờ
Lẽ ra giờ này…
Em chạy mãi đuổi tít tắp cuối hoàng hôn
Nỗi buồn loang người đàn bà tan biến..
CON VỀ CHẠM NGÕ TUỔI THƠ
Con về chạm ngõ mùa thơm
Dịu êm hương bưởi
Gió đơm nắng hồng
Xuyên bao bão táp mưa giông
Cây xanh hoa trái vẫn nồng nàn ươm
Con về chạm bóng ao vườn
Bình yên đọng cỏ, giọt thương khôn cùng
Rạ rơm chồn níu
Lạ lùng...
Khoảng trời thơ nhỏ tóc hung nắng hè
Mây giăng êm mát bờ tre
Phất phơ bụi chuối vọng về tiếng xưa
Ngọt ngào chiếc võng đu đưa
Mẹ ru giấc ngủ như vừa bên con
Về đi hạt gạo trắng trong
Xa quê thương mẹ mỏi mong bao ngày
Sân hong khoai sắn thân gầy
Tâm hồn khôn lớn từ đây
Ơn người!
ĐÊM THÀNH PHỐ THỨC
Mình có còn thương nhau nữa không anh
Khi thành phố mùa này giăng đầy gió
Chú mèo hoang lang thang đêm không ngủ
Hương sữa nghẹn ngào gọi một cái tên
Đêm nay cánh cửa thao thức nhìn lên
Ánh sao chênh vênh, nỗi buồn vọng lại
Em thương em không còn thơ dại
Sợi tóc vốc đầy vị mặn thời gian
Mình có còn thương nhau qua tháng năm
Từng đôi tình nhân mặn nồng dìu nhau ngang phố
Bài thơ bỏ ngỏ là bài thơ dang dở
Tình vẫn đợi chờ là tình khát nhớ nhung
Thành phố đêm này em chợt sợ gió giông
Mùa Thu bây giờ đâu còn son trẻ
Bông cúc nở rộ không còn mới mẻ
Chúng mình bây giờ mất hết ngày xưa
Thành phố đêm này như có ngàn mưa
Kí ức rong rêu
Ngực phố loang lổ...
Mắt đêm thao thức lội dòng trăn trở
Khi hai chúng mình đã thuộc về nhau...
HOA BẤT TỬ
______________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét