RỪNG VÀ TA CUỐI NĂM
Hai tám
Tân Hòa đêm nhớ phố
mắt ướt sương
Nhỏ thui thủi một mình
đi chợ Tết, hẹn em giờ đã lỡ
giữa rừng già
ta chỉ biết… lặng thinh!
Bài tình ca
rừng đêm nghe ta hát
gió hòa âm, sol trưởng chợt trầm mê
Dầu Tiếng ơi! Xin đừng run sóng bạc
thôi thúc chi
ba mươi Tết Ta về!
Dù hai tám
đất vàng hoa Tết rụng
áo vàng em năm trước vẫn tươi màu
giao thừa phố
đêm cuối mùa tận hưởng
ngày còn duyên
ta cứ mãi còn nhau
Chiều ba mươi
chòi rừng ta thu xếp
ba lô. áo gió giày đi rừng
hai chậu lan rừng mang về hết
một tặng bạn thân, một gửi “người dưng”
Đã Tết năm lần
về chiều ba mươi
thắt thỏm ngóng chờ, mắt em ướt
hối hả gió dồn, hồn ta sướt mướt
em sẽ cười, đon đã dấu son môi
Nhớ nhà
nhớ phố
và nhớ em
cũng không thể bỏ rừng hiu quạnh
em thui thủi
nhưng có trường, có bạn
đêm một mình, rừng khóc!
chẳng người quen
Vậy nhé!
cứ chờ thêm hai tối
ta gặp khi đèn hội
phố hoa đăng
chợ Tết nhớ đừng mua hoa Tết
chẳng hoa nào…
đẹp nết như Phong Lan!
THÁNG GIÊNG… MỘT MÌNH
Đông đã cuối, khoe sắc hoa cười bướm
đêm ba mươi, hương xuân tràn khắp chốn
hồn thanh tân rạo rực đón em về
Đông đã cuối, chiều nay mưa nuối tiếc
chuyện tình yêu dăm giọt nhớ mồ côi
sao người vẫn xa vời Mai đã Tết
Đông đã hết, trời xanh trong sắc thắm
mùa nhân duyên oanh yến líu lo mừng
người không về ta và Tết cũng dững dưng
Đông từ giã, sao người không hội ngộ
vườn lạnh vắng, lá ru buồn với gió
chắc tại tháng giêng nên ta cứ một mình
CHỚM ĐÔNG NGHE BIỂN NHỚ
Im nghe một chút đông về
sương ru lá
nhớ sơn khê bóng người
mộng vừa đi đã chơi vơi
đêm chưa nửa
đã mẫn mùi hắt hiu
vừa xa
tay đếm mấy chiều
xứ người nghe biển hát liêu xiêu ngày
chớm mùa
năm ngón tay gầy
co ro lạnh
nắm không đầy dấu yêu!
gió xua hơi cũ lêu bêu
âm vang mùa nhớ về theo biển gào
xa trông loáng thoáng Hòn Khô
hòn Chồng mất giữa chồm cao sóng vờn
Xa người
thêm nữa chon von
ngoài ta
đông, có ai còn nhớ ai?
Tuổi không còn trẻ mà viết vẫn đượm nồng tuổi trẻ. Chúc mừng anh Vũ Miên Thảo, mấy bài viết rất hay.
Trả lờiXóa