AI LÀM CON PHẢI MỒ CÔI
con thèm giấc ngủ tròn nôi
ai mang con bỏ chợ trời thế gian
kiến vàng gánh gạo đầu non
nẩy lưng rơi hạt nhân gian xuống đời
mẹ mang con bỏ chợ trời
sương đông lảy động tơi bời bể dâu
mai này con biết tìm đâu
à ơi câu hát nát nhàu tuổi thơ
với tay chạm nỗi bơ vơ
hàng mi rong ướt thấm về khóe môi
ai làm con phải mồ côi
vành nôi ngơ ngác…lạc lời mẹ ru
BƯỚC CHÂN LIÊU XIÊU
NGÃ VỠ TRỜI CHIỀU
tôi mục rỗng lòng mình
thai ngén đứa con của quỷ
với những vần điệu du dương ủy mị
như những giọt nước mắt của kẻ sát nhân
đứa con của tôi hay là chính tôi giữa cõi miên trần
vật vã những yêu thương, khai hoang những luống sâu hốc tối
để cấy vào lòng đêm những hoang mang vời vợi
hút ánh sáng mặt trời trơ trọi qua mùa trở dạ hoài hoang
ôi, đứa con
của những mùa trốc lở
hút tủy sương mà mãi chẳng thành người
đứa con đã bị bỏ rơi
có mẹ là bóng tối
có bố là mặt trời
một thằng bố đi hoang suốt đời khiến con mình biến thành quỷ dữ
suốt đời chỉ biết hút tinh tủy sương khơi…
ôi đứa con của những tháng ngày không biết vui
năm bữa say, hai bữa ngất ngất đời chông chênh nhịp gió
rồi điên gào
rồi lõa thể hồn mình với tháng năm đày đọa
bước chân liêu xiêu ngã vỡ trời chiều…
ĐỨA CON XA XỨ
(tặng Út)
em đi về bến lặng
rũ hương khóc cuộc lưu ly
em đi về phía gió
bỏ lại sau cả tuổi xuân thì
này cô gái tuổi em mười sáu
xa quê hương xa mẹ xa cha
xa giàn tigôn hoa vỡ bên hiên nhà
xa áo trắng thơ ngây, em làm đứa con xa xứ...
cô gái ơi, hương tóc mây ngàn say lòng người lữ thứ
chốn mưu sinh đô hội cõi đời
lần đầu tiên xa nhà...em khóc
nấc nghẹn ngào thành hai tiếng...Mẹ Ơi!
Sài Gòn, phố che chân mây rong dài sợi nắng
chẳng như quê mình thênh thang gió neo cánh đồng xanh
em, cô gái quê lên chốn thị thành
vẫn vất vả đôi bàn tay bé...
ừ! dẫu ở nơi đâu thì em vẫn thế
sống thẳng ngay, chân chất thấm đượm nghĩa tình
giữa cạm bẫy xô bồ lòng vẫn kiên trinh
mặc cho năm tháng sói mòn đời bạc thếch
đã bao lần nước mắt rơi giữa cô đơn mỏi mệt
em tự an ủi mình phải mạnh mẽ hơn xưa
gửi về mẹ tháng lương đầu em còn nhớ lắm
niềm vui kia nhắc mãi đến bây giờ...
vậy mà đã 8 năm rồi cô gái nhỉ
nơi thôn quê ba mẹ tuổi xế chiều
một ngày nắng trốn những vòm mây ký ức
em vẫy tay chào phố về với những thương yêu...
về thôi em
ngày xanh gió lộng
về thôi em
bếp nóng hiên nhà
em nhặt cánh sầu đông đặt lên giàn tim vỡ
cúi nhặt đời mình từ đôi mắt mẹ mong...
Những bài thơ rất cảm xúc, rất mới. Chúc mừng tác giả Vân Phi nhé. Thân, HNP
Trả lờiXóa