Cu Lộc khóc như đứa bé lên ba nhất quyết không theo
mẹ về Sài Gòn. Ở quê thích quá với đủ thứ trò vui chơi, khám phá
mà đám trẻ thành phố tìm đâu cho ra!
Mới đó hơn một tháng về quê nội giờ mà qua nhanh
quá. Thằng bé cứ loay hoay với mớ đồ đạc mà mẹ và nội soạn sẵn
để trên cái phản trước nhà.
- Con chơi với nội
cả hơn tháng rồi, giờ phải về chuẩn bị đi học chứ - mẹ Lộc ra vẻ
năn nỉ!
- Con muốn ở đây
luôn, chơi vui thoải mái, mẹ nói ba chuyển học bạ về đây đi - Lộc vừa
mếu máo và yêu cầu mẹ.
- Con nói cái gì,
người ta muốn lên Sài Gòn học hành còn khó, con được vậy mà lại muốn
về quê? - Mẹ bắt đầu tỏ ra bực bội!
- Nhưng con muốn ở
đây với nội, con thấy sướng hơn, ở Sài Gòn hoài mệt lắm!
Mẹ nó lại xuống
nước:
- Thôi đi về với mẹ,
ba với em đang chờ. Học xong tết rồi hè tới con về nội chơi nữa.
- Nhưng con muốn ở lại
luôn bây giờ thôi - cu Lộc nói thật to.
- Không được… - mẹ
nó đã bực lên - Con đừng để mẹ nổi nóng nha!
Nãy giờ thấy đứa cháu muốn ở lại quê mà tội
nghiệp, bà nội Lộc đành dỗ dành cho nó chịu về thành phố. Bà cũng
chuẩn đủ thứ cho cháu… Nào thanh long, xoài, ít chôm chôm, mớ cá lóc
khô mà bác hai với Lộc hì hục mấy bữa câu ngoài đồng. Mẹ Lộc không chịu mang đi nhưng nội nó
năn nỉ đem về thành phố cho cháu nên chị mới nhận…
Lộc mếu máo ôm bà nội mà không muốn đi. Bà dỗ
dành rồi Lộc cũng chịu theo mẹ về Sài Gòn. Mẹ con Lộc lên xe đi đã xa
rồi mà bà cứ nhìn theo, vừa thương đứa cháu vừa thấy ấm áp tình
thương yêu trong lòng.
Hoàng thi đậu vào trường Đại học Y Dược thành phố,
đó không chỉ là niềm vui của gia đình mà còn của cả xóm. Hoàng là
niềm tự hào của địa phương vì cậu học giỏi hiền lành và chịu khó.
Ba mẹ một nắng hai sương quanh năm với ruộng đồng nuôi mấy người con
học hành. Người thì làm giáo viên ở địa phượng, người thì ở nhà
làm ruộng, chỉ có Hoàng là vào được đại học mà đại học Y mới ngon
chứ! Hoàng chăm chỉ chịu khó, ba mẹ gởi tiền gạo lên thành phố, anh
đều tiết kiệm chi tiêu, tranh thủ thời gian thì đi làm thêm kiếm tiền
để ba mẹ đỡ khổ.
Sáu năm đằng đẳng
trôi qua. Với tấm bằng bác sỹ loại giỏi, Hoàng được nhận vào công
tác tại một bệnh viện ở thành phố. Vậy là ba mẹ anh nở mày nở
mặt hơn nữa. Ngoài giờ làm ở bệnh viện, Hoàng đi làm thêm cho phòng
tư của vài bác sỹ giỏi, anh lại đi làm công tác từ thiện xã hội. Và
trong những chuyến đi làm công tác xã hội đó Hoàng đã gặp được một
người con gái gốc thành phố nhưng hay làm công tác xã hội. Vậy là
Hoàng có vợ Sài Gòn, anh trở thành dân thành phố. Ba mẹ vợ nhà ở quận
một mới nên đất đai cũng rộng. Vợ chồng Hoàng được gia đình vợ cho
đất làm nhà. Rồi cu Lộc, bé Loan ra đời, cuộc sống càng thêm ấm áp.
Mỗi năm Hoàng cùng
vợ con về quê thăm ba mẹ vài lần. Ở thành phố chỉ có học, rồi về
nhà coi ti vi quanh đi quẩn lại cứ vậy, bận rộn công việc suốt nên anh
chị cũng ít khi đưa đi tham quan hay khám phá chỗ này chỗ kia. Nghe về
quê thăm nội lũ nhỏ thích thú vô cùng. Lần nào về, tụi nó cũng đòi
ở lại cả tuần, hè là muốn ở lại luôn!
Ông nội mất đã mấy năm nay rồi nhà cũng trống trãi, ai cũng có công
việc riêng nên bà nội cũng đơn chiếc ra vô… Con cháu về là bà mừng
lắm!
Hè này xong, Lộc vào lớp 9 nên anh Hoàng bàn với
vợ cho con về nội chơi vài tháng để nó xả stress và thỏa nguyện ước
sống với đồng quê. Về nội có mấy ngày mà Lộc hòa nhập ngay với anh
em họ hàng của nó ở đây. Sáng chạy bộ, rồi ra đồng theo bác nhổ cỏ
lúa, bỏ phân bắp, đi câu cá, thả mấy con bò ra đồng… Chiều đá banh
với mấy đứa trong xóm. Mọi thứ mà bấy lâu nay nó tìm đâu cho có? Càng
ở Lộc càng thích, bà nội, bác hai, mấy cô thương nên nó chẳng nhớ
gì thành phố nữa! Mới được hơn tuần mà cu cậu đen thui thùi lùi!
Ngày hoạt động cho đã tối mới 9 -
10 giờ nó lăn ra ngủ như chết. Đêm nào bà nội cũng phải buông mùng
cho nó.
Đồng lúa phía sau
xóm rộng mênh mông, xa ngoài kia là con suối rộng uốn lượn theo mấy hàng
cây tràm to tướng. Mấy bữa sau mưa là bác hai với anh Tí lại dẫn Lộc
đi câu cá. Nhìn cá đớm mồi, giựt lên bỏ vô giỏ nhảy đạch đạch mà
sướng cả mắt. Có bữa câu được cả lớn cả vài ký nào cá rô, cá trê,
cá lóc, trắm… vậy là cả nhà có những bữa cá đồng ngon lành, con to bà nội
lại xẻ đem phơi. Phải nói rằng những bữa cơm tối ở nhà nội dù đơn
giản, các món ăn quê thật bình thường không cầu kỳ bắt mắt như mẹ
nấu nhưng Lộc cảm thấy ngon vô cùng…
Thấm thoát mà đã cả tháng, cách vài ba hôm, ba Lộc
lại điện thoại thăm bà cháu, dặn dò bà nội đủ thứ, nhất là sợ nó
bịnh thì mệt không ai chăm! Nghe bà nội, mấy anh chị lo cho cháu cẩn
thận nên anh Hoàng cũng yên tâm… Bữa cơm tối thấy Lộc ăn ngon lành mà
nhiều nữa, bà nội cười:
- Lộc nè, con thấy
cơm nội có bằng cơm của ba mẹ con không?
- Ngon lắm nội ơi,
nhà con ngày nào cũng thịt, cá, dầu mỡ, bơ sữa… đủ thứ hết sao
ngán ghê! - Lộc vừa khen vừa làm liền mấy chén.
- Vậy vài bữa mẹ
con xuống đón, con có về không? - Bà nội lại hỏi.
- Chắc con năn nỉ ba cho con học ở đây đi. Lên thành phố
không vui bằng đây. Ở đây con thấy cái gì thoải mái, chơi cũng sướng,
làm cái gì cũng thích, không khí mát mẻ nữa!
- Cha bây…
Ba nội nhìn đứa
cháu mà thấy tội. Bà nhớ tới ba của Lộc, Hoàng người con đã đem đến
bao nhiêu niềm tự hào, niềm vui cho gia đình. Hồi nhỏ thì chăm chỉ
học hành, giờ thành đạt thì luôn nhớ gia đình, anh em. Lộc đứa cháu
nội lại giống y cha nó hồi nhỏ, cũng hoạt bát lanh lợi và đầy tình
cảm. Bà nội thương tất cả con cháu trong nhà nhưng Lộc hơi đặc biệt
hơn vì nó ít gần quê nội không có điều kiện chăm cháu nên bà thương
nó nhiều lắm…
Chiều nay chơi một trận bóng đã đời với mấy đứa
trong xóm. Lộc chạy về phụ quét dọn nhà cửa, cơm nước với mấy anh
chị con bác hai. Thấy mẹ về Lộc mừng lắm nhưng nhìn bà nội xếp
quần áo của nó ngay ngắn, chuẩn bị cây trái gì đó… Lộc hơi buồn mà
không dám nói ra.
Bữa
cơm tối, nó im lặng và không vui như mọi ngày! Vài chén cơm lưng, Lộc
cứ cầm đũa nhìn mọi người. Mẹ Lộc nhìn con cười:
- Hơn tháng ở đây
thoải mái chưa con, sắp ra bác nông dân rồi con gì! Con về chắc bé
Loan nhìn con không ra luôn!
Lộc vẫn cứ làm
thinh. Bác Hai an ủi:
- Mai em nó về Sài
Gòn rồi, mấy đứa có gì muốn nói em không?
Mấy người anh họ
cùng nói:
- Chúc em về thành
phố học giỏi, sang năm lại về chơi tiếp nha, nhớ tụi anh đó.
- Không, con không về
đâu, con xin ba về đây học luôn - Lộc nói như mếu…
- Thôi được rồi, con
cứ về Sài Gòn với mẹ, rảnh lại về thăm nội - bà nội an ủi Lộc…
Mọi người nói chuyện vui vẻ con cu cậu im lặng vô
võng nằm coi ti vi… Hôm nay nó mắc mùng ngủ sớm mà không cần nội làm
giúp… Nhìn đứa cháu ngủ ngon lành mà bà nội thương nó quá, gần 14
tuổi đầu mà mới được sống thoải mái với đồng quê, với thiên nhiên một
chút mà chỉ có hơn tháng chứ mấy!
Buổi chiều, đang quét sân, điện thoại trong nhà reo
lên, bà nội vừa bắt máy, thì đầu bên kia:
- Nội hả, con nè,
con về tới nhà rồi, con nhớ nội lắm!
- Ừ, đi đường không
sao chớ con?
- Dạ, không sao hết,
vài bữa nữa con lại về thăm nội, nội nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Nội biết rồi, cha
bay… Nội nghe tiếng nó thút thít… Bà lại an ủi: Thôi nín đi con cố
gắng học hành, vài bữa nội gởi trái cây lên cho, hè tới rồi về nữa
mà…
Nắng chiều hè ở quê nghe nóng rát nhưng vài cơn gió
nhẹ cũng nhanh chóng xua cái nóng rát khó chịu kia. Vừa quét mớ lá khô
bay ào ào trên sân, bà nội lại nhìn ra cổng như nhớ thằng cháu nội
thành phố mà mới sáng nay nó cứ bịn rịn chia ta bà…
NGUYỄN VĂN KỶ
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét