KHÚC TƯƠNG HÀI
Ngõ cuối ấy nằm im hoang khai dạ
Đường tình khoan nhặt khúc mê thai
Vàng hoa bỏ mặc câu tương ngộ
Hẹn hò kiêu bạc khúc tương hài
Anh khêu lời hứa vào
lâu mộng
Hóa giải một ngày luận kiếp hoa mua
Em vo viễn khứ mặc mai hóa
Hốt lại thương bài hạ xéo mưa
Chiều rơi lại hạt mồ
côi xám
Ngẫm cõi hoa vàng bạt áo xiêm
Chờ nhau thêu lại cung thương dại
Đếm tuổi hôn hoàng lẽ khâm thiêm
Mai kia còn lại bên bờ
liễu
Ru mãi giậu buồn bậu hát rong chơi
Mưa âm âm - nát tâm lòng lưu lạc
Xé toạc bến bờ gom mãi khúc mơ rơi
HÓA LẼ CƠN MƠ
Mưa bay rắc hạt ngậm
ngùi
Hàng cây đã chết ru vùi cơn đau
Ầm ào gió rát huyền thâu
Đêm nghe nhựa chảy ứa màu cỏ cây
Ai đem cơn rát mộng
lay
Thân cây gục ngã nơi này thủ đô
Ngời ngời bỗng chốc hoang vơ
Đường xưa rợp bóng bây giờ nắng khan
Bao nhiêu người nát
tâm can
Nhỏ dòng mực thắm uất oan khóc lời
Trăm năm cây mới tốt tươi
Ngàn năm cây mới xanh ngời Thăng Long
Chiều nghe mưa ngấm bể
đông
Đất sâu biển rộng cơn giông thủy ngầm
Cội cây về với cõi âm
Điều linh thiêng hóa lỗi lầm về ai
Đường xưa loang khắc
hình hài
Kỷ niệm người mất ngày mai đợi chờ
Kiếp nào vội vã cơn mơ
Bút kia người cũng bơ vơ chạm hồn
Bao giờ cây mới biết
khôn
Bao giờ cây mới ôn tồn rõ tên
Trăm năm nhân hóa đảo điên
Lẽ nào cây khắc vào miền oan dương
MÙA CŨ
Tìm em cỏ úa nguyên sơ
Nhánh tương tư rụng lạc bờ liễu mai
Tóc em xô lệch đôi vai
Tôi về bóng cả gót hài em xưa
Lá vàng rụng cũ một
mùa
Đồi hoang khắc vệt nắng mưa năm nào
Trái tim hoang hoải chênh chao
Một đêm ngăn gió đi vào cõi khuya
DUNG THỊ VÂN
________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét