Hồi đó, năm 22 tuổi, khi tôi học năm cuối trường Trung cấp Xây dựng Số 6
Tuy Hòa, những tối thứ bảy là những tối nở rộng với mọi chiều kích. Có khi, lúc
sẵn tiền, chúng tôi rủ ra quán Cây Trâm uống vài chai rượu Nàng Hương cho tới
chếnh choáng quên lối về, cũng có khi chúng tôi ngồi trong phòng nội trú hát rống
lên những bài hát vô nghĩa, nhưng thường nhất là chúng tôi cuốc bộ lên quán cà
phê Tản Đà dễ chừng ba cây số, uống chung hai thằng một ly cà phê, cốt nghe nhạc
ké.
Hôm nay thì không, chúng tôi
không còn tiền dù cho ba thằng một ly. Bọn chúng nằm dài và hát những bài hát
vô nghĩa. Tôi lại nhớ con đường và chiều thứ bảy. Và tôi đi. Bước chân lầm lũi
trong chạng vạng tối tháng mười. Sau những cơn mưa trời đất no nước, sờ vào cái
gì cũng thấy ươm ướp. Con đường tối nay cũng vậy, phủ loang loáng màu nước. Trời
mưa tránh trắng, trời nắng tránh đen, Tôi nhảy qua những khoảng trắng, đôi dép
tổ ong xộc vào bùn đất ngược lên trung tâm thị xã.
Tôi có rủ nhưng bọn nó không đứa
nào đi vì biết tôi không có tiền. Mộng Điệp đang hí hoáy viết gì đó trên những
tờ giấy kẽ ngang vàng xỉn. Nó lắc đầu. Nó đang viết văn. Đỗ Như Phương nằm dài
trên giường tầng vọng xuống: “Có tiền không?". Tôi lắc đầu. Bùi Xuân Bác
nhìn tôi hấp háy nhưng tôi lờ đi, và nó xổ một tràn vọng cổ giọng Quảng có câu "Chỉ cần một trái lựu đạn!" trong vở tuồng "Tìm lai cuộc đời", đắc chí cười rống
lên. Chẳng là hôm rồi nó rủ tôi đi uống cà phê ở quán Phượng nằm trên đường Duy
Tân, sau khi uống hết hai ly đôi (gấp hai ly bình thường, uống vào sánh cả lưỡi)
và hút hết một gói Smit, hắn đứng dậy bảo tôi: “Chạy!". Khi tôi còn đang ngỡ
ngàng thì nó phán tiếp: “Mi không chạy thì tau chạy", tôi thấy nó ung dung
bước ra khỏi quán, riêng tôi đi như chạy theo nó, nó cười cười bảo: "Ăn phở
tau còn chạy nữa là cà phê!". Tôi không
rủ nó, lờ đi là lẽ vậy.
Con đường chạy ngang đồng lúa
đã thu hoạch xong trơ gốc rạ, vang dần tiếng ếch nhái, hăng hắc mùi bùn đất, đìu
hiu như lời hát Trịnh Công Sơn “Đời sao hoang vắng như đồng lúa gặt xong”.
Trong tôi ngân câu hát, càng sau càng thắm thiết, và nếu như thỉnh thoảng không
có một vài ánh đèn xe loạng choạng qúet qua, chắc tôi đã khóc. Có khi chỉ một cảm
xúc nhỏ lại có thể mang theo một năng lượng lớn đủ sức nấc bỗng tâm hồn ta lên
khỏi mặt đất. Nhưng bụng tôi đang đói, kéo tâm hồn tôi xuống đúng vị trí của nó.
Một gã đen nhẻm, gầy trơ xương và cao lêu nghêu như một cái đinh mười phân liêu
xiêu ngược gió. Bữa cơm chiều thời bao cấp chẳng bõ bèn gì với cái bao tử rặt
nông dân ăn chắc mặc bền. Tối qua trong ca trực đêm, tôi được phân công trực ở
cổng nhà ăn, gần sáng, chị nấu bếp ra về ngang qua cổng dúi cho tôi một vạt cơm
cháy, tôi nhai kỹ từng miếng nhỏ và cứ để cho những gì có được tự trôi vào cuống
họng chứ không dám phí phạm nuốt đi. Tôi nghĩ tới điều này vì song song với cảm
xúc về lời hát Trịnh Công Sơn, sự mách bảo của bao tử, đã đồng hiện trong tôi một
cảm xúc sinh đôi: Tôi gần như muốn khóc khi vừa nhai miếng cơm cháy vừa ngắm
trăng hạ huyền chênh chếch trên đỉnh Chóp Chài lúc hừng đông. Hạnh phúc.
Có thể lúc này Mộng Điệp đã
buông bút, Bùi Xuân Bác đã hết hơi và Như Phương đã nhổm lưng ra khỏi giường tầng,
tất cả đút vào túi quần chiếc muỗng chuẩn bị cho cuộc hành quân từ thắng tới
hòa. Ngoài những bữa ăn chính thức trong trường, các sinh viên đôi lúc được người
nhà cho thêm vài ký gạo. Vậy là trong khuôn viên trường, không góc này thì xó
kia rụt rè ánh lửa của những cái bếp dã chiến bởi nhà trường cấm tiệt, kỷ luật
như chơi. Chúng tôi dấu muỗng sẵn trong túi quần, như những thích khách dấu đoản
kiếm. Và như vậy, lang thang như những thằng bài vở xong xuôi và nhàn rỗi,
nhưng hễ thấy bếp nào vừa tắt, vung vừa mở ra là xáng lại múc lấy múc để. Cả chủ
nhân và kẻ ăn giật không ai nói lời nào. Chỉ có tiếng muỗng khua khoắn trong nồi,
tiếng xì xụp xuýt xoa. Và chỉ là những hạt cơm trắng…
Tôi phiêu diêu như vậy qua hết
con đường đất. Bắt đầu từ đây là đường Trần Hưng Đạo, con đường trung tâm thị xã. Tôi chào đón con đường hoành tráng nhất thị xã bằng nhịp bước lê dép bất cần.
Trong đầu tôi trống rỗng, chỉ có tiếng dép lê trên đường và lời dặn “Trời mưa
tránh trắng, trời nắng tránh đen”. Thị xã ngày ấy còn nghèo và thưa thớt. Một
vài chiếc xe máy vội vàng vụt qua trong chiếc áo mưa thùng thình giống như con
thú một mắt trần truồng. Vài hàng quán núp trong lều bạt, thoang thoảng mùi bắp
nướng. Trong tôi bỗng nhiên tràn ngập một ước muốn cùng cực: Được cùng người
yêu ghé vào quán nhỏ, ngồi trên những chiếc ghế gỗ ấm áp, hong mình bên lò nướng
cùng những trái bắp vàng ươm bóng màu mỡ hành…
Tôi lại tiếc lon gi gô mắm ruốt
mà chị tôi đã tự tay làm gửi vào cho tôi. Tối hôm kia tôi lấy ngón tay quệt một
miếng nhỏ mun mút, thế là cả phòng mười hai thằng nhao nhao xin mỗi đứa một
ngón. Ngón này ngón nữa, đứa này đứa nữa chẳng mấy chốc cả lon mắm sạch trơn.
Bùi Xuân Bác đổ vào ít nước quậy quậy rồi ngửa cổ uống sạch, nó trả lon cho tôi
rồi nói: "Khỏi rửa!". Lại nhớ có lần nó hái ở đâu mang về một nắm ớt xanh, ngồi
một mình vặt ăn từng trái, cứ mỗi miếng nó hít hà rồi tu một hớp nước. Xong,
trong khi nước mắt nước mũi chảy ròng, nó cười hà hà bảo: “Đưa cay cho nở cứt!".
(Viết tới đây tự nhiên tôi muốn ở ngôi thứ 3, và…)
Hắn đã tới được quán café Tản
Đà, dưới núi Nhạn như dự định hành trình. Tiếng hát Khánh Ly vọng ra thiết tha
nức nở như mọi khi, nhưng sao hắn cảm thấy mệt mỏi và chán chường. Hắn ngồi thụp
xuống dưới gốc sứ trắng tỏa ra từ trong hang rào của quán. Thinh lặng. Tiếng
hát vụt thinh lặng. Hắn nhận ra rằng hắn không phải vì âm nhạc hay vì café, mà
vì con đường. Những bước lang thang sẽ kích lên trong hắn một cảm xúc mới lạ của
đan xen nhiều cảm xúc. Sự cô đơn, long kiêu hãnh, nỗi buồn lâng lâng…
Và hắn thả bước đường về. Những
chiêm nghiệm xoay quanh bước chân, trong tiếng rột roạt của đôi dép. Bầu trời
mùa đông đang bắt đầu chớp lóe những tia sáng yếu ớt phía chân trời giăng một
màu đen kịt. Hắn vẫn thủng thỉnh bước đi. Tới con đường đất ngang cánh đồng thì
sấm chớp đã ình oàng và sáng rực, nhưng hắn vẫn chậm rãi bước đi. Hề chi. Hắn
nghĩ thế. Và trời đổ mưa cũng là lúc hắn đứng trước căn chòi vách đất, mái làm
bằng lá dừa dựng tạm bên đường. Có lẽ là
của những người làm ruộng. Hắn tần ngần một lúc rồi bước vào mái hiên, ngồi xuống
một khúc gỗ ẩm ướt mốc meo, tấm áo khoát vừa đủ ướt len những giọt sót qua khe
nách chảy xuống hông nhồn nhột. Ngoài trời mưa nặng hạt. Một đôi sên cố lết tấm
thân nặng nhọc dưới chân, hắn phì cười trước vẻ vội vàng của chúng rồi nhặt
chúng lên đặt xuống sát chân vách đất nơi chúng muốn đến. Tư nhiên hắn cảm thấy
thích cái nghĩa cử này. Cơ hội làm ơn cho đời với hắn rất nhỏ, vậy nên Hắn thấy
vui.
Có tiếng ngã ngoài đường. Hắn đứng
dậy và thấy bóng một cô gái lốp ngốp trong vũng nước, chiếc xe đạp ngã một bên
bánh vẫn còn xoay loang loáng. Hắn bước ra hỏi: "Có sao không?" Cô gái đứng dậy,
mình mẩy bê bếch bùn đất: “Anh đắt dùm em cái xe”. Nói rồi hai tay che đầu chạy
vào mái hiên. Hắn dắt xe dựng bên lề đường. Cô gái ngồi trên khúc cây lúc nãy hắn
ngồi, bảo: “Anh ngồi xuống đi”. Hắn ngồi xuống, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn
đường, dáng cô gái nhỏ nhắn đang run lên từng hồi, ánh chớp soi rõ một đôi mắt
đen tinh nghịch. Đôi sên lúc nãy có vẻ thư thái, yên tâm hơn, chúng nép sát vào
nhau ngạc nhiên quan sát hai kẻ lạ, hắn có cảm giác như vậy. Hắn hỏi: “Lạnh
à?". “Lạnh”. Hắn mở rộng áo khoác, cô gái nắm vạt áo choàng qua vai. Hắn cảm
nhận hơi ấm sau lần vải ướt. Chắc cô ấy cũng vậy, Hắn nghĩ và ước gì mình là đống lửa. Cô gái hỏi: “
Anh học ở trường xây dựng?”. Hắn xác nhận. Cô gái nói mình học ở trường Trung cấp
Ngân Hàng. Trường Xây dựng và Ngân Hàng cùng một lối từ thị xã chạy xuống, tới
dốc quán Cây Trâm thì rẽ hai. Hai trường cách nhau vài trăm mét. Ngoài trời mưa
như có vẻ sẽ không bao giờ dừng.
“Vũ vô
kềm tỏa năng lưu khách / Sắc bất ba đào dị nịch nhân “. Và lòng Hắn xao động.
Hắn nghĩ tới ước muốn lúc chiều, ngang qua hàng quán dậy mùi bắp nướng. “Những
con kiến thật tội”. Cô gái nhích vào bên hắn khẽ nói. Hắn nhìn xuống đất, một
đàn kiến đen di tản trên những đường hang nhỏ. Nước ở ngoài đang dần dần tràn
vào mặt sân, tới đâu đất ở đó nở ra những bong bong. “Anh biết gì không?” - nàng
chỉ vào những bong bong. Hắn lắc đầu. “Hoa đất!". Hắn ngạc nhiên quay lại nhìn
nàng, một đôi mắt đen nở trên khuôn mặt trắng nhợt. Hắn cảm nhận hơi ấm từ cơ
thể nàng và vụt nghĩ, hoa của khuôn mặt ? Chiếc xe đạp chòng chành ngoài lề đường
sau từng cơn gió. Nàng hỏi: “Đố anh nó ngã không?”. “Chắc ngã!”. Và nó ngã thật.
Hắn định bước ra nhưng nàng nắm tay Hắn níu lại: “Để nó nằm vậy anh, khỏi phải
ngã nữa”. Hắn cảm nhận một bàn tay mềm mịn và ấm áp. Tự nhiên một nỗi buồn vô cớ
xâm chiếm, giống nỗi buồn của một dự cảm trái đất sẽ không còn. Nàng nói: “Lúc nãy em bói thử: xe không ngã thế nào anh với em cũng là bạn”. “ Vậy xe
ngã, và đã ngã?”. Nàng im lặng. Hắn bạo dạn: “Sẽ yêu nhau?”. Nàng cười rung
rung bờ vai.
Mưa bắt đầu tạnh. Trời sáng hơn
và trăng náu mình sau những đám mây đen giờ hửng sáng sau những vết nứt của
mây. Đàn kiến thôi không còn dắt díu nhau trên đường di tản, đôi sên lặng lẽ đi
đâu tự lúc nào, và hoa đất đã tàn… Hắn chở nàng về trên chiếc xe đạp. Nàng có vẻ
thấp thỏm phía sau, dường như mong đợi điều chi. Lòng hắn rối bời, một cảm giác
thăng hoa, một chút sung sướng, một chút buồn, một chút ô trọc dấy lên trong hắn.
Tới con dốc quán Cây Trâm hắn dừng lại trả xe cho nàng, từ đây xổ hết dốc tới
trường Ngân Hàng, còn hắn cũng thế nhưng rẽ phải. Ngã ba của một con đường bình
thường nhưng sau này hắn nghĩ lại, có thể là ngã ba số phận… Nàng ngồi lên xe, quay
lại nhìn hắn, trong mắt đã không còn long lanh nữa. Và nàng xổ dốc, tiếng nàng
vọng lại : “Sao anh không hỏi tên em?”. Hắn há miệng định kêu lên điều gì đó,
nhưng bóng nàng đã xa, xa dần và khuất sau một khúc cua đầy những cây bàng và
lá bàng bay…
Những ngày sau đó hắn không ngủ
được. Hắn nhớ nhung. Hắn tới cổng trường của nàng đứng đợi hàng giờ liền mong
tìm một người không biết tên, một bóng dáng mờ mịt và một gương mặt trổ hoa mắt.
Hắn đứng trên con dốc chờ đợi, cố tình đưa mặt ra hy vọng nàng sẽ nhìn thấy,
nhưng tất cả đều vụt qua vai. Hắn đợi một cơn mưa dầm dề, lội ngược con đường
ướt lạnh ngồi co ro trong căn chòi nát mong chờ một tiếng xe ngã. Nhưng đêm vắng
lặng. Chỉ có cơn mưa là đồng hành cùng hắn. Đôi sên không còn thấy dìu nhau đi,
đàn kiến chắc đã tìm ra miền đất mới. Nước vẫn tràn vào sân, nhưng vì sao hoa đất
không còn nở nữa?
NGUYỄN HUỲNH
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét