PHỐ XƯA HÀ NỘI PHÙN GIĂNG
Mến gởi các cô gái Hà Nội
Ước mong em gởi
cho anh
Chút hơi phùn
lạnh Hà thành phố xưa
Lâu rồi thèm lắm
giọt mưa
Nhỏ vào hồn mộng
cho vừa nhớ nhung
Yêu Hà Nội… yêu vô
cùng!
Mơ Hà Nội phố
tiết xuân mưa về
Phùn bay lất phất
hàng me
Cõng mây cõng gió
vỗ về bóng trăng
Dù đời cơm áo
cách ngăn
Vẫn mơ một chuyến
thăm Thăng Long thành
Thăm Quán Thánh,
thăm Đồng Xuân
Lãn Ông, Bát Sứ,
Cửa Đông, Bát Đàn…
Quê hương đâu
cũng là nhà
Ước sao Hà Nội có
ta có mình
Sài Gòn nhìn nắng
thủy tinh
Bỗng yêu biết mấy
Hà thành phùn giăng !
Hình như hơi lạnh
vừa len
Hương yêu chừng
cũng dâng lên đợi tình
Em ơi, hãy gởi
cho anh
Hạt mưa phùn lạnh
để dành mai sau ?
MƠ EM, HÀ NỘI
Anh mơ lắm giọng
oanh vàng Hà Nội
Rót mật hương vào
góc tối tâm hồn
Mùa xuân về nghe
chim hót véo von
Mùa hạ đỏ ấm nồng
hương lửa lựu
Cốm Làng Vòng gọi
mùa thu về tới
Gió heo may hôn
nhẹ tóc nhung huyền
Níu thời gian anh
gởi chút niềm riêng
Gói trong lá thu
vàng bay lơ lửng
Ở ngoài đó chắc
nghe mùa đông khóc ?
Nước sông Hồng
cuồn cuộn cầu Thăng Long
Mang chút tình anh
thả vội về em
Nhìn nước chảy,
tim em có se thắt ?
Giấc mơ anh chẳng
bao giờ chịu tắt
Hà Nội xưa và Hà
Nội ngày nay
Vẫn luôn luôn ấp ủ
với tháng ngày
Tóc hương bưởi và
nụ cười cam thảo
Từ đâu đó giấc mơ
anh bắt gặp
Bước chân em quấn
quít Phố Hàng Đào
Sợi tơ nào dệt
được giấc mơ anh
Xin mua lấy để
khỏi buồn sợi vải
Vẫn là em, vẫn
trâm cài lược chải
Gót chân son in
dấu chốn thân quen
Em qua đây, Phố
Hàng Lược lên đèn
Rọi soi tỏ bàn tay
ngà lướt chải
Nhớ đậm lắm những
ngày xưa luyến ái
Nuôi chút tình đằm
thắm giấc mơ hoa
Và hôm nay em Hà
Nội ngọc ngà
Vẫn bay lượn trong
vùng trời huyền thoại
Em Hà Nội, mơ anh
luôn tồn tại
Sống ấp yêu, chết
treo núi Ba Vì
Để đêm về trăng
soi sáng tình si
Mơ em lắm… hỡi em
yêu Hà Nội !
HÀ NỘI MÙA THU TÍM
Anh ngồi đây
giữa lòng Hà Nội Phố
Một mình thôi,
cả thể xác lẫn linh hồn
Quán cóc bên
đường đang nẫy mầm hạt nhớ
Hà Nội chiều
thu sóng sánh mắt bơ vơ
Hương hoa sữa
lung linh trong tiềm thức
Gió thu xưa mơn
trớn cõi hồn chìm
Anh níu lấy
giọt cà phê hiện thực
Làm chiếc phao
vượt cơn sóng nỗi niềm
Chiều Hà Nội lá
bàng thu đỏ rực
Ấm mùa xưa, sao
lạnh quá mùa nay
Ngày tháng cứ
bào mòn dòng tâm thức
Khiến hoàng hôn
nhuộm tím sắc thu gầy
Gởi nỗi nhớ rêu
phong lên cổ tháp
Theo khói sương
lãng đãng mặt Hồ Gươm
Hồn bay lượn
kiếm tìm vành trăng cũ
Đã chìm sâu
trầm tích bóng tình nương
Em có nghe mùa
thu xưa thức giấc
Cúc vàng tươi
gọi khẽ Cốm Làng Vòng
Hương hoa vẫn
nguyên mùi thơm cổ tích
Sao tình ta mãi
ủ kín rêu phong
Anh ngồi đây
với mùa thu Hà Nội
Nhớ mùa xưa
nghe tím ngắt mùa nay
Em ở đâu, hỡi vành
trăng cổ độ
Ngàn năm sau
nhật nguyệt cũng buồn lây.
TUYỀN LINH
_______________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét