TUỲ DUYÊN
Gió bạt cây oằn oại đến nao lòng
Em tôi có tuỳ duyên cùng giông bão,
Hay tơi tả với thét gào cơm áo?
Mong manh sao đời em tôi!
Thác ngàn tuôn trắng xoá bọt ngầu rơi
Em tôi có tuỳ duyên cùng đồng loại,
Hay tan biến giữa bon chen, bươn chải?
Mong manh sao đời em tôi!
Mây vô tư trôi theo tháng ngày trôi
Em tôi có tuỳ duyên cùng phiêu đãng,
Hay đắm đuối trong chưa từng lãng mạn?
Mong manh sao đời em tôi!
Và chiều nay anh vừa nhận tin vui
Em vẫn sống như một niềm kiêu hãnh,
Vẫn nhởn nhơ như chưa từng lận đận.
Ôi, em tôi lá cỏ thép trong đời!
Phải chăng tuỳ duyên sống: Nẻo đường vui?
THÌ THẦM
Lô nhô con sóng xô bờ
Ngùi trông hoa lạc vật vờ trên
sông
Dõi theo vết nhạn phiêu bồng
Có thì có đấy! cũng không như
là
Dòng đời gió thoảng mây qua
Được thua, còn mất chỉ là phút
giây.
Từ em tóc gió hương bay
Cho chao nghiêng mắt, cho say
khướt tình.
Từ anh sẩy bước hành trình,
Ba chìm, bảy nổi linh đinh phận
người,
Lỡ rơi ánh mắt tình mời
Dọc đường em nhặt nên lời trăm
năm
Cả tin tình đẹp như trăng
Hay đâu nước mắt sẳn trong nụ
cười.
Dìu nhau qua nửa cuộc đời
Trầm luân rạng rỡ lứa đôi cũng
từng
Giật mình! đã hết thì xuân
Ngẫm ra vì mãi quẩn quanh kiếm
tìm.
Quên đi ngày tháng truân
chuyên
Để còn vui sống hiện tiền hôm
nay
Thôi em, đừng vọng tương lai
Mở lòng nghe tiếng cỏ cây giao
hoà
Thì thầm em - với - cùng - ta
Lắng tâm tỉnh thức mở ra địa
đàng.
UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
Không rượu Bồ đào, không chung Phỉ thuý
Độc mỗi chén sành chuốc người vận bỉ.
Phong phanh quán gió
Chênh vênh chiều hôm.
Đời không tri kỷ
Mang mang nỗi niềm!
Tự rót tự nâng
Sanh cầm bặt âm
Người đẹp vắng tăm
Tay ngà đâu dâng?
Đũa khua thành chén
Cầm nhịp tiếng lòng.
Đoạn đời dài ngắn
Một lần ghé thăm
Chưa hằn dấu chân
Rong rêu bụi bặm
Nói gì Tây Đông!
Con mắt mười phương nhìn ta khinh bạc
Coi như vàng tan đá nát
Phí một kiếp người
Rượu ngang hồ cạn
Buồn khôn vơi.
Mộng vỡ bên trời
À… a… ơi!
PHAN LẠC NHÂN
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét