NHỚ HOÀNG HÔN CUỐI BIỂN
Ngẫm
một lần lầm lụi chốn mênh mông
Sao
quên được biển trời trong đáy mắt
Ta
xa nhau theo dòng đời tất bật
Ngón
giận hờn yêu ghét nhớ gì không!?
Thuở
ấy hồng hoang một màu tím thẳm
Lộng
gió ngàn diệu vợi những ngàn sao
Trăng
ngan ngát tỏa bên thềm biển vắng
Cầm
tay nhau sao chẳng nói câu nào!
Sóng
nhấp nhô dật dờ như nỗi nhớ
Thuở
mười lăm len lén biết yêu người
Sao
ai đó hững hờ trong thinh lặng
Nghe
nhói lòng bàng bạc cánh hoa trôi
Về
Nha Trang ngắm hoàng hôn cuối biển
Tận
chân mây vời vợi mối tình xa
Ai
còn đó một chút niềm lưu luyến
Hay
buồn rơi… lặng lẽ ánh chiều tà!
BUỒN THƯƠNG
THƯƠNG
Thương
Chiếc lá
Nặng lòng ai
Biết sẽ về đâu
Hoàng hôn trôi bảng lảng
Gió mơn man se bóng nắng
Lá vàng hiu hắt cả trời mơ
Sẽ chao nghiêng chút nhớ, chút mong chờ
Ai hờ hững mà trời thu buồn đến vậy!
BUỒN
Giông bão mười năm trở trăn hồi cố xứ
Đắm đuối sao đôi mắt đó quê nhà
Miền viễn xứ đời lắm phong ba
Lòng vẫn nhớ người năm cũ
Một chiều thu tháng bảy
Se lòng đến vậy
Dấu chia tay
Lặng lẽ
Buồn!
LỤC BÁT MÙA THU
LỜI
KHÔNG NÊN LỜI
Thương
sao nhánh lá mù u
Em
tôi mười sáu lời ru se lòng
Tưởng
rằng có, ngỡ rằng không
Tình
trong như đã… lời không nên lời
THÔI
ĐÀNH
Nắng
chiều thoi thóp ngọn bần
Rưng
rưng mắt nhỏ phân vân nỗi gì!
Thôi
đành lặng lẽ phân ly
Thôi
đành để nhớ …người đi… thôi đành!
BIỆT
LY
Mưa
từ nước mắt mưa sa
Trăng
non tơ thuở mười ba trăng buồn
Đồng
xa trắng ngọn bồn bồn
Xuôi
về miệt thứ bồn chồn bước chân
HOÀI HUYỀN THANH
______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét