“Khứ
niên kim nhật thử môn trung
Nhân
diện đào hoa tương ánh hồng”
(Thôi Hộ)
Hoa
đào rơi đầy sân. Đất trời quá mênh mông. Ngày nầy xuân năm trước.
Má
em tươi ánh hồng. Không phải người tri kỷ. Sao tình lại vấn vương. Mộng trôi về
xứ khác. Biết ai cười gió đông?
Hoa
đào thơ Thôi Hộ. Có hình bóng giai nhân.Nép sau ô cửa nhỏ.Mắt mơ màng bên
song.Chàng thư sinh thuở ấy.Yêu ai đến nao lòng. Ngày xuân qua vội vã. Nên tình
thật long đong.
Hoa
đào của lòng anh. Từ lâu bay lưu lạc. Một khoảng trời trong xanh. Bóng hình
thành hư ảo. Còn lại nửa vầng trăng. Làm tim đau quay quắt. Cỏ non mềm dưới chân.Có giữ tình thơm ngát?
Hoa
đào rơi tháng giêng. Tưởng lòng em nhỏ lệ. Tiếng chim giục ngoài hiên. Như lời
kinh sám hối. Môi hồng trong cõi thiêng. Một lần chưa ai kể. Dấu một góc trời
riêng. Tình hóa thành sương khói.
Hoa
đào đọng sương mai. Chắc phai bên thềm
cũ. Ngàn cánh hoa đào bay. Như ngàn con hạc trắng. Che kín cả màu mây. Ngân nga
lời em hát. Trôi qua núi qua đồi. Hoa đào bay viễn xứ.
THÁNG CHẠP, CHÀO NHAU
Chào
tháng chạp, chào năm cùng tháng tận
Ta
chào nhau hương tóc thuở ban đầu
Bao
buồn vui lên tuổi đời thắp nắng
Em
đâu còn chờ đợi - để nhớ nhau.
Con
chim nhỏ bay theo mùa di trú
Cung
đường đi thiên lý có quay về?
Chớp
cánh qua nóc giáo đường rêu xám
Thả
giùm tôi lời hẹn ước sơn khê.
Chào
tháng chạp, chào cuộc tình lận đận
Mấy
mươi năm em quên mất hẹn hò
Lòng
sông rộng không dung tình hai đứa
Một
lần xa mắt khép lại tình cờ.
Thương
mái tóc hoàng kim thời mới lớn
Gió
chiều bay thấm vạt áo ngày mưa
Góc
phố cũ thổi đi mùa đông lạnh
Nên
vầng trăng chia nửa cuộc tình xưa.
Chào
tháng chạp, chào em mùa hoa nở
Chân
cầu xưa giặt áo chẳng còn ai
Nước
đã đem dấu tình sầu đi biệt
Lòng
buồn cuốn chưa hết lá vàng bay.
CHÚT LÃNG MẠN TRÊN CHIẾC CẦU ĐI BỘ CẦN THƠ
(Tin báo: Trong ngày Valentine 14/2
nhiều bạn trẻ đã gắn khóa tình yêu lên cầu đi bộ Cần Thơ)
Anh
không biết đôi bạn trẻ nào đầu tiên
Gắn
chiếc khóa xinh xắn lên lan can cầu
Chiếc
cầu đi bộ Cần Thơ mới tinh
Trong
ngày Valentine rực rỡ ánh đèn
Những
chiếc khóa mang tình yêu đôi lứa
Khắc
tên hai kẻ yêu nhau
Đôi
chim câu ngậm cành nguyệt quế
Bên
dòng nước lấp lánh sắc màu rực rỡ
Chìa
đã được quăng đi thật xa
Chìm
sâu dưới dòng nước lấp lánh phù sa
Mang theo những lời hẹn hò tha thiết,
Mối tình đầu của tuổi thanh xuân bất diệt
Biết
có còn vẹn nguyên sau năm tháng nhọc nhằn
Của
cuộc hành trình vào đời nhiều vất vả gian nan?
Như
anh và em
Không
thể tìm gặp nhau
Vì
quên mất câu thần chú: “Vừng ơi! Mở ra”.
Anh
cũng không biết ai là người
Đặt
chiếc khóa tình yêu đầu tiên
Trên
thành cầu Ponts des Arts đầy thơ mộng
Bắc
qua dòng sông Seine lãng mạn
Trong
những bài thơ tình thật đẹp của Nguyên Sa
“Paris
có gì lạ không em?”
Bên cạnh bảo tàng Louvre cổ kình êm đềm
Dòng
sông từng in bóng những giai nhân tài tử
Chứng
kiến những lời hẹn hò chung thủy
Nào
ai tìm lại cho mình chiếc chìa ngày xưa
dứt bỏ
Nằm
bao đời trong dòng nước trong xanh lạnh giá
Để
giải lời nguyền cho cuộc tình lầm lỡ
chiếc
cầu mang huyền thoại tình yêu đã không còn
Như
anh và em
Không
thể tìm thấy nhau
Vì
lời hẹn xưa đã bay theo gió.
NGUYỄN AN BÌNH
___________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét