chạm cõi Mimosa
về đây với xứ ngàn hoa
bâng khuâng chạm cõi mimosa ngập chiều
hoa vàng màu nắng liêu xiêu
hay là vàng của hắt hiu sương tràn
mimosa cứ nồng nàn
khói mây lãng đãng bạt ngàn thông reo
chiều sâu hun hút lưng đèo
sương trôi ngỡ nắng vàng neo dốc tình
tôi ngồi vốc gió đồi chênh
bụm tay hái cả mông mênh chiều tàn
nầy em sợi gió trên ngàn
nghe mimosa chạm sắc vàng long lanh
nầy chiều Đà Lạt mong manh
có hay tôi với chòng chành thông xanh
có hay tôi bước không đành
mùa mimosa vỡ giữa thành phố hoa...
sương thiếu nữ
đà lạt trôi một trời sương thiếu nữ
rơi dặt dìu trên những lá thông xanh
rưng rức nhớ cao nguyên chiều viễn xứ
nên người đi mà chân bước không đành
hoa vàng quá và trời thao thiết thế
em thì xa mà mây trắng ngang chiều
nên cứ ngỡ đà lạt buồn như thể
sợi tơ vàng e ấp giấu
cô liêu
anh bước xuống đồi Cù ngày xuống thấp
chợt lênh đênh trong nỗi nhớ chập chùng
có nhiều khi đà lạt vàng nắng ngập
mà sao lòng vẫn cứ khẽ rưng rưng
nhớ cái lạnh sắt se cùng gió núi
cao nguyên ơi chiều xuống dưới thung rồi
ôi trắng quá áo ai mờ dốc bụi
nghe chập chùng sương thiếu nữ dần trôi...
là những mù sương
vít mây xuống thả vào em môi mắt
trời tháng mười sương mỏng ngập đồi cao
ở đây gió cao nguyên sà xuống thấp
đà lạt chiều đà lạt nắng mưa chao
hay là những dốc chiều mây thả khói
để bồng bềnh hương tóc nhẹ nhàng trôi
phố núi cao nên phố mờ dốc đợi
đà lạt mơ đà lạt gió trên đồi
thung lũng hẹn hoa tràn trên đỉnh nhớ
em về chưa mà nắng đã hanh vàng
trời xanh quá mà anh thì bở ngỡ
níu chút tình sương khói khẽ khàng tan
ơi đà lạt và những chiều anh đến
phố trên cao chìm khuất dưới mây mù
để anh mộng một nẻo về chống chếnh
bên em và sương khói đã vào thu...
thung lũng hoa vàng
chiều ngang qua thung lũng gió
hoa vàng nở dọc đường đi
nghe nồng nàn hương hoa cỏ
trôi theo nỗi nhớ xuân thì
phải chăng em thu Đà Lạt
mà say tôi suốt một đời
môi nghiêng dã quỳ thơm ngát
sương mờ thả khói chơi vơi
hay là đồi Cù say ngủ
cho tôi mơ giấc thu rồi
liêu xiêu một trời mây phủ
có người ngồi hái sương rơi
dã quỳ thơm nồng hơi thở
chân trời đổ bóng hoàng hôn
Đà Lạt ơi tràn nỗi nhớ
trong sương trôi lạnh buốt hồn
ai về qua thung lũng hẹn
bâng khuâng chiều kín nỗi niềm
hái giùm tôi vàng hoa nắng
bên trời giấu những niềm riêng...
NGUYỄN MINH PHÚC
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét