Ngọc Hoàng
khệnh khạng bước ra, hai bên là Nam Tào õng ẹo còn Bắc Đẩu thì lầm lì.
Dưới điện
lố nhố các vị thần và một số đại diện trần gian mới lên. Người thì ngơ ngác trước vẻ hoành tráng của cung thiên, kẻ
thì nghênh ngang kênh kiệu. Phía
trước cửa ra vào cung điện Thiên Lôi dữ tợn hai tay cầm hai lưỡi tầm sét, mắt
trợn ngược nhìn như lục soát mọi người.
- Nam Tào
đâu? Báo cáo xem thiên kỷ nay hạ giới có những ai “nhập khẩu” Thiên Đàng ta? -
Ngọc Hoàng hắng giọng tỏ vẻ oai nghiêm.
- Dạ thưa
Ngọc Hoàng – Nam Tào cất lời rành rọt - Họ đang đứng dưới điện đấy ạ! - Mắt Nam
Tào lướt vòng một lượt còn tay thì thoăn
thoắt giở sổ.
- Ngươi là
ai? - Ngọc Hoàng dõng dạc hất hàm chỉ một người đứng trước vẻ oai phong lẫm
liệt, ánh mắt cương nghị đầy sát khí.
- Dạ thưa
Ngọc Hoàng thần là nguyên soái ở trần gian.
- Ngươi làm
gì? - Ngọc Hoàng đanh giọng.
- Dạ thưa
thần là vị tướng tài nhất trần gian! Thần có công với đất nước, với dân tộc,
thần được nhân dân tôn vinh cử lên đây ạ! - Vị tướng lẫm liệt kiêu hãnh
trả lời.
- Cụ thể
ngươi làm gì? - Ngọc Hoàng không nhịn được cục tức trong cổ họng, nỗi bực tức
của kẻ không hiểu lời kẻ vừa nói.
- Dạ thưa
thần tổ chức quân đội đánh nhau ạ, tiêu diệt quân đội đối phương - Giọng vị
tướng đó bớt phần cao ngạo.
- Cụ thể là
làm gì? - Ngọc Hoàng trợn mắt, các thần im phăng phắc (họ chưa thấy Ngọc Hoàng
nóng như thế bao giờ).
- Dạ thưa
đánh nhau… bắn giết ạ! - Vị tướng lắp bắp trả lời.
Như người
vừa ngộ ra được chân lý, Ngọc Hoàng dõng dạc:
- Ngươi về
trần gian mà tổ chức đánh nhau dưới đó còn loạn lắm…
Vị tướng
oai phong kia cúi mặt, lùi lại mấy bước.
- Còn ngươi
là ai? - Ngọc Hoàng hất hàm hỏi người có mái tóc bồng bềnh lượn sóng, gương mặt
nghiêm nghị oai phong không kém.
- Dạ thưa
thần là quan toà ạ! - Vị quan toà dõng dạc, giọng nói đầy gang thép.
- Thần là
người bảo vệ công lý ở trần gian, thần xử các vụ án… bắt bọn tội lỗi, bất
lương, quan tham ô lại, tham nhũng hối lộ, những kẻ cướp của, giết người… và minh oan cho những
người vô tội ạ! - Vị quan toà nói một thôi rất chi là hùng biện.
- Ngươi về
trần gian mà xử! Dưới đấy còn nhiều kẻ bất lương, tội lỗi…! Nhiều người bị oan
ức lắm. À, mà sao ngươi bảo vệ công lý mà lại đội tóc giả?
Vị
quan toà thẹn thùng cúi mặt lùi lại.
- Tên kia?
- Ngọc Hoàng chỉ vào tên to béo bụng phệ, gương mặt láng bóng, dáng vẻ kênh
kiệu đắc ý của kẻ lắm tiền – Ngươi là ai?
- Dạ thần
là doanh nhân lớn nhất hành tinh ạ! – Hắn trả lời dõng dạc và cúi xuống xách lên
một cái cặp to nặng nề.
Ngọc Hoàng
giật mình.
- Thiên Lôi
đâu kiểm tra xem có phải hắn mang “bom” lên khủng bố thiên đình ta không? - Mắt
các thần lấm lét lo sợ.
Thiên lôi
sầm sập bước đến một tay nắm chặt lưỡi tầm sét còn tay
kia giơ lên định túm cổ kẻ xách cặp.
- Dạ thưa
Ngọc Hoàng đây là tiền vàng ạ! - Vừa nói hắn vừa bật nắp cặp. Vàng, đô la rơi
tung toé ra sân điện. Mắt
các thần loé sáng.
Ngọc Hoàng
thở phào
- Ờ, ta
thấy bọn người Trung Đông dưới trần gian các ngươi thường xuyên "khủng bố" lẫn nhau… chết chóc vô khối nên ta
cảnh giác. Thế ngươi mang tiền vàng lên đây làm gì?
- Dạ thưa!
Để làm lộ phí, lót tay… để tiện ra vào "cung cấm", "vườn thượng
uyển", hay "cung mỹ nữ" của Thiên Giới ạ! Và cũng để biếu xén bề
trên tạo mối quan hệ làm ăn sau này ạ!
- Nghề
nghiệp? - Ngọc Hoàng cộc lốc, mặt bừng đỏ, Ngài như bị xúc phạm
- Ngươi làm
được những việc gì tốt ở hạ
giới?
- Dạ thần
mở nhà máy, xí nghiệp thuê người lao động, thần buôn bán, làm ra nhiều của cải…
thần ủng hộ tranh cử; ủng hộ khuyến
học, phòng chống “ết”, phòng chống tệ nạn xã hội… ủng hộ người
tàn tật, những nạn nhân chất độc “màu da cam”… - Hắn nói một thôi, một hồi
những thành tích nghe như bản tham luận hội nghị báo cáo tổng kết thi đua được
đọc đi đọc lại nhiều
lần(!)
Ngọc Hoàng
bật dậy, tay đập mạnh xuống bệ rồng
- Về ngay!
Ngươi về ngay trần gian mà buôn bán, mà bóc lột lao động, mà khuyến học, mà ủng
hộ… Trên ta con cháu chúng ta không cần học, không cần lao động, không có
“ết”, dân ta không ai bị chất độc màu da
cam...
Cung điện
cả kinh, mặt các thần biến sắc… chỉ có Nam Tào hai tay cầm quạt, quạt
liên hồi “hạ hỏa” cho Ngọc Hoàng. Thái Thượng Lão Quân vội bước đến bên Ngọc
Hoàng tay cầm viên "linh đan" to bằng quả táo đưa vào miệng Ngọc
Hoàng và day mắt về phía mấy cung nữ. Một cung nữ xinh đẹp uyển chuyển bước lên
hai tay bê bình nước nạm ngọc rót vào miệng Ngọc Hoàng, Ngài ngửa cổ tu ừng
ực…
- Còn ai
nữa không? - Ngọc Hoàng hất hàm xuống dưới điện vẻ khinh
thị.
- Dạ còn
thần ạ! - Trước mắt Ngọc Hoàng là một gã trông lôi thôi,
tóc râu nham nhở, mắt láo lơ ngang dọc. Lúc thì nhìn lên bệ rồng, lúc thì nháy
mắt các cung nữ, lúc lại tủm tỉm cười… miệng lẩm nhẩm, chân đánh nhịp. Ngọc
Hoàng trông đã thấy bỏ
ghét.
- Ngươi là
ai? - Ngọc Hoàng trịch
thượng.
- Dạ thần
là nghệ sĩ dân gian ạ! - Hắn tỉnh bơ trả
lời.
- Nghệ sĩ
là cái quái gì? - Ngọc Hoàng hất
hàm.
- Ngươi có
biết đánh nhau không?
- Dạ thần
rất sợ!
- Thế buôn
bán thì sao? - Ngọc Hoàng gặng
hỏi.
- Về khoản
này thì thần rất dốt
ạ!
- Thế ngươi
làm gì? - Ngọc Hoàng kênh kiệu vẻ coi
thường.
- Dạ thưa
thần sáng tạo ra những tác phẩm kiệt tác lưu truyền trong dân gian - Hắn ngất
ngưởng trả lời, tay cầm bình rượu đưa lên miệng chiêu một hụm, định nói tiếp.
Ngọc Hoàng bực bội cướp lời:
- Sáng tạo
cái gì? Ai cho ngươi được quyền sáng tạo? Sao ngươi dám phạm thượng? - Ngọc
Hoàng bừng bừng phẫn nộ. Thiên Lôi trợn trừng chăm chú nhìn Ngọc
Hoàng đợi lệnh.
- Thần vẽ
tranh, nặn tượng, làm thơ… phục vụ đời sống tinh thần cho loài người, hướng
loài người đến chân, thiện, mỹ ạ! - Hắn tưng tửng trả lời
một cách bất cần.
- Tranh đâu cho ta
xem?
- Dạ đây ạ!
- Hắn rút trong túi bố ra một tờ giấy lớn,
mấy lọ màu nhem nhuốc… Tay cầm cọ phết la liệt những mảng màu lên giấy trắng.
Nháy mắt đã hiện ra một bức hoạ mỹ nữ khoả thân xinh đẹp
(mà có lần Nam Tào, Bắc Đẩu vi hành đã nhìn
thấy đâu đó ở vòm các nhà thờ thời Phục Hưng…) Các vị thần tròn mắt. Rồi hắn
lại rút ra một tờ giấy vẽ nhằng nhịt những
chấm, móc, gạch… Ngọc Hoàng không hiểu nó là
cái quái gì. Ngài chăm chăm nhìn vào bức vẽ “Lạ quá! dưới đó nghèo thế
ư?" (Ngài lẩm nhẩm).
- Ừ, được
đấy, nhưng ta thấy nó thiêu thiếu
cái gì ấy?
- Dạ thưa
thiếu xiêm y ạ! - Bắc Đẩu đế nhỏ
Ngọc Hoàng
gật đầu
- Đúng,
đúng!
Thế còn thơ
là cái gì?
- Dạ thưa!
Thơ là những ngôn từ huyền diệu, "Thơ là men, ánh sáng,; hương hoa, là
mật ngọt dâng đời; thơ là rượu, là hương…là hồn cuộc sống!"
- Vậy ngươi
hãy rót cho ta một cốc thơ đi - Ngọc Hoàng mỉm cười và ôn tồn ra
lệnh.
- Vâng,
Ngọc Hoàng hãy nghiêng tai để thần "rót" ạ! Thi sĩ cười hóm
hỉnh
Thấy Ngọc
Hoàng nghiêng người, cả cung điện nghiêng theo, mọi người ngơ ngác chẳng hiểu
gì. Cung thiên lúc đó cũng nghiêng về một phía, mấy quả Đào trước mặt Ngọc
Hoàng như sắp trượt khỏi đĩa…
Thi sĩ tu
nốt hớp rượu và cất giọng trầm trầm như sấm:
“Thơ ta rải
khắp trần gian
Mang lên
Thiên giới dâng ban Ngọc Hoàng
Thơ ta như
suối chảy tràn
Như trăng lấp
lánh, như màn thu buông
Thơ ta là rượu, là hương
Là cay đắng nỗi vấn vương kiếp người
Thơ ta ngạo nghễ tiếng cười
Mười cô Tiên nữ cả
mười đều say! »
- Hay! -
Ngọc Hoàng vỗ đùi. Cả cung điện cười
theo.
- Ngươi ở lại đây với ta! Đọc thơ cho ta nghe và dạy ta cách làm thơ được
không?
- Được thôi, Nhưng phải có rượu để bái sư chứ ạ! - Thi sĩ mỉm cười ngầm đắc ý.
- Có lý, có lý! - Ngọc Hoàng cả cười mãn
nguyện.
- Cung nữ
đâu mang rượu ngâm "Linh đan" tỷ năm lên
đây!
Như chợt nhớ
điều gì, Ngài ngoái xuống sân
điện.
- Thiên lôi
...bãi triều!
Ái Nhân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét