QUA BẮC VÀM CỐNG MÙA NƯỚC NỔI
Lâu lắm mới về ngang Vàm Cống
Mười năm ờ nhỉ chắc lâu hơn
Mười năm đời chỉ là giấc mộng
Mười năm sông cạn - núi cũng mòn.
Qua Bắc Vàm Cống mùa nước nổi
Ai còn bủa lưới cá linh non
Chợt thèm lẩu mắm - bông điên điển
Một thời tuổi trẻ - dấu chân son.
Bạn ta thuở ấy tình rất mới
Ta có hơn gì - một trái tim
Câu thơ còn mãi thơm trang sách
Xanh lá -
xanh hồn - xanh tiếng chim.
Rồi mai cầu mới thay phà cũ
Em có qua sông nhớ một người
Phù sa neo giữa ngàn thương nhớ
Đục trong - xuôi ngược một dòng trôi.
Rồi sẽ không còn - ai - bến đợi
Cũng chẳng - ai - trông - một bến chờ
Em cũng như ta mờ sương khói
Thả tình cùng sóng nước bơ vơ.
CHIỀU BÊN CẦU BIÊN GIỚI
Anh đứng ở bên nầy kênh Vĩnh Tế
Đợi chiều lên mây xám trắng bãi bờ
Cánh bèo dạt
theo chân mùa nước nổi
Chiếc thuyền côi ai thả lưới đợi chờ.
Em có đứng bên kia cầu biên giới
Mái nhà sàn heo hút chốn biên cương
Tiếng gà gáy cất lên buồn quá đổi
Người xa quê nghe nhắc lại thêm buồn.
Cây cầu sắt vươn mình trong nắng bạc
Nối hai bờ biên viễn nặng tình quê
Chuyện đào kênh của một thời quá khứ
Mấy trăm năm tìm một chốn đi về.
Câu vọng cổ ngậm ngùi đời lưu xứ
Một dòng trôi
thăm thẳm có tương phùng
Chảy về đâu Giang Thành mùa biển động
Nỗi xa người khắc khoải một đời sông.
Châu Đốc mùa nước
nổi 19/10/2018
NHỚ CUỘC
TÌNH KHÔNG BIÊN GIỚI
*Một lần ghé nhà cổ Huỳnh Thủy Lê
Lại nhớ câu chuyện xưa
Sa
giang - nước cuộn vơi đầy
Bèo
trôi - lạc giấc mơ dài bao năm
Tôi - người khách lạ - ghé thăm
Bỗng dưng - nghe - mộng vờn quanh - nỗi sầu.
Tim người giữ - giữa thâm sâu
Tình không biên giới - bạc đầu chẳng phai
Trăm năm - rẽ nhánh sông dài
Lỡ
câu định mệnh - lạc loài trong mưa.
Bóng
người - còn ẩn gương xưa
Ngỡ
làn hương cũ - mới vừa thoáng qua
Người
tình - thành giấc mơ hoa
Hoàng
phi câu đối - đâu tà áo em.
Đầu
hồi - cao vút bóng thuyền
Mái
âm dương - có - vẹn nguyền thủy chung
Em - người thiếp giữa - mê cung
Tôi - sông vô định - nghìn trùng - đã quên.
Sa Đéc
18/10/2018
Nguyễn An Bình
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét