Con
ốc mượn hồn bên gành Mũi Né
Con ốc mượn hồn, bò quanh gành đá
Giương đôi mắt tròn, ngơ ngác trùng khơi
Trăm con sóng, cứ xô bờ nghiêng ngã
Mang biết bao điều, giăng mắc, lả lơi
*
Một viên đá, trên gành rơi xuống biển
Đất nước mình, sẽ một chút nhỏ đi (*)
Khi kẻ thù, đang ngày đêm ẩn hiện
Những âm mưu, bên tiếng sóng rầm rì
*
Sóng vỗ bờ, thuở hồng hoang vẫn vậy
Biển lở chổ này, bồi lắng chổ kia
Nhưng ai đó, đã cố tình không thấy
Dấu đất cha ông, không thể chia lìa
*
Lòng biển rộng, bao dung như lòng mẹ
Đã cưu mang, những khách lạ, quen tên
Bao đận khó khăn, ngọt bùi san sẻ
Từ gánh hàng rong, cuối bãi đầu ghềnh
*
Gành đá, vẫn thủy chung cùng năm tháng
Mặc cho thủy triều ướt, ráo lềnh khênh
Khắc lên đá, những vết hằn dĩ vãng
Con ốc mượn hồn, trút vỏ, bỏ quên ...
__________________________________________
(*) Ý của Ernest
Hemingway – Ông già và biển cả ...
Em
về thăm quê
Nhập nhòe vệt nắng, em qua
Đường quanh, lối cũ mờ xa quê nhà
Đắn đo giấu, ngón tay ngà
Bâng quơ trầm giọng, thiệt thà nhớ anh ...
Lưới
chiều
Lặng lẽ trôi góc nắng, em tôi
Đứng chon von trên đuôi xuồng nhỏ
Lơ đãng chèo, đưa chiều lộng gió
Theo đường lưới thả, bóng đơn côi
*
Lần lữa ngày qua, giũ mùa đi
Bếp lữa bên sông, mờ tỏa khói
Nghe váng vất, trong lời ai gọi
Có biết đâu, giăng mắc điều gì?
*
Cá đớp bóng trăng, quẫy hoàng hôn
Ai đứng trên bờ, như mắc lưới
Đăm đắm nhìn, mắt chiều rười rượi
Mong nước triều lên, ngập bãi cồn ...
Thảng
thốt một lời yêu
Em bước qua
Một cuộc tình buồn
Nghe mồ côi
Đoạn đời đổ vỡ
Như sông xa nguồn
Gờn gợn lợ
Dập dềnh trôi
Xa vắng trắng suông
Bổng vỡ òa
Chiều trong
Tiếng vọng
Mơ hồ
Rơi
Thảng thốt
Lời yêu
Trong tro lạnh
Vết tình cháy bỏng
Sao đắn đo
Đong buổi chợ chiều?
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét