NHỮNG ĐÓA HOA RÂM
cuối cùng rồi những giọt mưa đông
cũng không còn
không còn những cơn gió chướng xoáy sâu ký ức
những chiếc lá vàng tản mát phía dòng sông
những chiếc non tơ vô tình trôi cuốn
những ước mơ xa
trôi theo bóng nước
những ngón tay thập thò miết lửa
đâu rồi những bạn bè đi mây về gió
những rong chơi biến dịch vô thường
và câu chuyện hai thằng
tau kể mi nghe
văn nghệ Quảng Nam
không còn mấy kẻ
cuối cùng những giọt mưa đông
nhòa dần theo mây trắng
hốc mắt lấp đầy phù du
buổi chiều hối hả chạy về quê
chẳng có nơi đâu bao la như quê nhà ấm áp
và em thì cũng đã vai gầy tóc ướt
tôi đã vãi lên trời quê mênh mông hoa nắng
thương lắm cánh cò bật sáng đồng xưa
rồi những tia nắng rựng lên
vừa đủ cho người
nhận ra chiếc bóng
mà người thì cũng đã xa xăm đầu ghềnh cuối bãi
còn sững sờ hoa sim tím vướng vào xuân
cuối cùng những giọt mưa đông
đánh thức giấc mơ đàn ông
trở về
tìm ngày của đêm hôm trước
tín hiệu
dây chùng
những đóa hoa râm.
CUỐI CÙNG ANH GẶP
Ngắm cùng em bức tranh sao mọc
hồn nước trong
uống ngụm trời
cười lau cỏ triền sông
vui vũ hội côn trùng
Nhưng chỉ là giấc mơ
giấc mơ thôi, khoảnh vườn ấy
muộn rồi
thành phố rung lên trong sương chiều
đâu bàn tay vịn hờ trăng nghiêng
miệng thì thầm giữa lặng yên
mắt mệt nhòa bức tranh cũ
anh lãng tìm phía trước ở sau lưng
Anh tìm về
nơi có bờ giếng trong và chùm hoa dại
bất chợt
anh nhìn thấy
một chấm son trổ dại trên bờ xanh rêu cũ
nơi ẩn náu cuối cùng anh gặp
mùa xuân.
XUÂN XA
Vác nhành mai xứ lạ về quê
sợ thiếu sắc vàng sau mùa
bão lũ
là lo thôi
chứ phù sa thừa đủ
hoa cải quê mình
rợp ngát sân xuân
Ngày ra đi
bỏ quên trên bậu cửa
tiếng ểnh ương kêu
hoa súng nở màu
chưa chải kịp tóc tre cười
trong gió
chưa vớt trăng khuya
rớt mặt ao nhà
Ngày ra đi
hẹn một xuân xa
đêm trở giấc
gượng cùng em chia tuổi
ở quê xa mẹ còn co duỗi
cả một đời chưa hết bờ
mương
có những chiều dõi mắt một
phương
khói rạ
sương chiều
dâng sóng
Vác nhành mai rời khỏi cơn
mơ
quay nhìn dấu chân
ổ gà vấp ngã
về
về tắm sông quê
tắm nắng sân nhà
hoa cải quê anh
ngẩng đầu
mở mắt
thêm ánh vàng
lan ấm
những mùa sau.
TẠ VỚI THUNG XƯA
Tôi nắng chiều ùa về gò xưa
Bằng đôi cánh chuồn chuồn
Như chớp vào chiều cánh hoa
bằng lăng tím
Tìm bóng em dẻo thơm nước
mắt
Bên cái nghèo lấp lánh
Bên cái ngày tôi bỏ chính
tôi đi
Tôi là nắng mà không thành
sóng nước
Tôi là em mà không tìm ra
tiếng gọi
Kỷ niệm ngày xưa đuổi khói
lên trời
Vì mong manh nên không đầu
không cuối
Vì rong chơi xé áo bọc
đường về
Tôi lau mồ hôi gọi tên em
dưới sao đêm
Bầu trời ngày xưa còn thẹn
thùng tiếng ếch
Sương khói cánh cò đậu
trắng trong tôi
Tôi phả hơi vào đám rêu
ngày về
Có tiếng lá rơi trong chiều
nắng rụng
Tôi cơn nắng ùa về mong vun
cao cái tên
Trang thơ thập thò nhánh rẽ
Như muốn chở gió chở nước
Chở cỏ cây muộn màng hối
lỗi
Chở gò đồi thắp sáng non
xanh.
Phạm
Tấn Dũng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét