|
Sen - tranh đá Bảy Núi PVHN |
CÓ - KHÔNG
Đường về Quê Mẹ
chiều nay
Đồng xanh lặng
gió, Cò bay trắng đồng
Se se gió lạnh tàn
Đông
Rạ rơm ai đốt,
thơm nồng mùi quê
Ấm lòng viễn khách
ngày về
Xua tan cho hết
nhiêu khê phong trần
Khói đồng quyện
gió lâng lâng
Chuông chùa rơi
tiếng vọng ngân qua hồn
Thuyền về gác mái
cô thôn
Dòng sông chở nặng
hoàng hôn bềnh bồng
“Cái Cò lặn lội bờ sông...”
Con thuyền yên ngủ
mênh mông bến chiều
Muộn chiều, bóng
nắng liêu xiêu
Tàn Đông gió Bấc
phiêu phiêu dặm trường
Dãi dầu một nắng
hai sương
Em còn tát nước
bên đường đêm Đông
Em còn tát nước
gàu sòng
Sao em múc ánh
trăng đồng vỡ tan
Tặng em chiếc áo
Ngự Hàn
Cùng tôi ấm lạnh
chung đàng, chung đôi...
*
Bao năm cách biệt
phương trời
Có - Không, Còn -
Mất... một đời gian nan
“Đàn kêu... Tích tịch, tình tang...”
Gọi người viễn xứ,
quan san lai hồi
Mây ôm đầu núi xa
xôi
Dòng sông trôi
lạnh, thuyền trôi sương mù
Vầng trăng cô lẻ
nghìn thu
Vọng Phu còn đợi,
Chinh Phu chưa về
Người còn ảo mộng,
lầm mê
Tắc Kè kêu động,
não nề canh thâu
Đêm nghe “Bí gọi... thương Bầu...”
Tiếng đêm ray rức,
nỗi sầu rưng rưng
“Buồn trông con Nhện giăng mùng...”
Lòng buồn, buồn
đến tận cùng bi ai
Đường mây hun hút
dặm dài
Tiếng Quê tha
thiết gọi ai Về Nguồn
Một mình cạn chén
rượu suông
Ngoài sân tiếng Dế
vọng buồn liêu trai
Cành đêm sương
đọng cánh Lài
Đèn khuya bấc lụn,
tàn phai bóng mòn
Dù cho xa cách núi
non
Núi mòn, sông cạn
vẫn còn trái tim...
MƯA SA
Qua sông, áo lụa
thướt tha
Bờ mơ, bến mộng, tình
ta tràn đầy
Bóng hồng qua bến
Heo May
Tình chao theo
gió, tình say tím lòng
Thương thương, nhớ
nhớ, mong mong
Mặt hoa, da phấn,
môi hồng màu son
Giọt sương trên lá
xanh non
Giọt buồn vương
vấn trên con mắt huyền
“Hai thương ăn nói... có duyên...”
Hương tình tỏa
xuống bình nguyên xuân thì
Bồi hồi, ngây ngất
tình si
Bỗng dưng lại sợ,
tình đi... qua cầu
Vai anh em tựa
nghiêng đầu
Tóc thơm hương
bưởi, hương cau... bần thần
Đâu đây có tiếng
suối ngân
Lời yêu chảy mãi,
trong ngần tiếng yêu
Trong vòng tay, chẳng
nói nhiều
Nắng mai nồng ấm,
mưa chiều thiết tha
Đưa tay hứng giọt
trăng tà
Trải lên da
trắng... đêm qua hoặc huyền...
*
Bây giờ... ký ức
vẹn nguyên
Sao em xẻ nửa nợ
duyên, nguyền thề
Ngồi chờ bóng nhỏ
đi về
Ráng chiều trôi
nhẹ, lê thê bóng chiều
Nhạt nhòa màu nhớ
hương yêu
Bằng Lăng tím rụng
đường chiều.. rưng rưng
Gió qua kẽ lá ngập
ngừng
Bóng cây tưởng
bóng em dừng xa xa
“Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào lầu các...”
bỏ ta muộn phiền
Em giờ ván đã đóng
thuyền
Màu hoa chung thủy
Đỗ Quyên... với chồng
Bây giờ... lòng đã
bỏ lòng
Lên cung Quế lạnh,
xuống dòng Tương đau
Đường tình hoa cỏ
úa màu
Hương tình theo
bước chân sầu liêu xiêu
Sân vườn ghế đá
quạnh hiu
Chỗ ngồi ngày cũ,
buồn thiu đắng lòng
Em xa còn nhớ tôi không?
Tôi ngồi bến vắng
ngóng trông phương nào
Giá xưa đừng có...
trót trao
Mười năm đâu có
nghẹn ngào rức ray...
CHÚ CUỘI
Tôi về rải nắng,
gieo tình
Ươm mầm hạt nhớ...
mơ hình bóng xưa
Trời còn khi nắng,
khi mưa
Vẫn thương ngày
ấy, mình chưa... một mình...
Ngày rơi nắng,
nắng thủy tinh
Vàng mơ áo lụa,
xinh xinh dáng gầy
Hoa hồng, má đỏ
hây hây
Bướm bay, bướm
lượn, bướm say với người
Giữa vườn nắng rực
vàng tươi
Em cười... hoa nở
nụ cười thương thương
Tóc em hai mái
ngậm hương
Nửa che bầu ngực,
nửa vương vai tròn
Tóc ôm hai má hồng
non
Tóc bay theo gió,
che con mắt huyền
Tôi - Em tuổi nhỏ
vẹn nguyên
Đôi tim hòa nhịp
tình duyên đầu mùa...
Em về chiều ấy...
Chiều mưa
“Đầu em không nón, mưa chừa em ra...”
Áo Bà Ba ướt đôi
tà
Ướt mem áo lụa,
nõn nà dáng Mai
Tiễn em hết chặng
đường dài
Em cười... “Thôi
để ngày mai...” Rồi cười...
Con đường tình sử
đôi mươi
Lung linh nắng ấm,
thắm tươi hoa vàng...
*
Em về bên ấy,
chẳng sang
Vườn yêu vắng
ngắt, lá vàng vàng rơi
“Cách nhau cái giậu mồng tơi...”
Có người tiếc nuối
đem phơi Tơ Hồng
Tìm không gặp...
Lá Diêu Bông
Nên đành con Sáo
sổ lồng chia phôi
Con đường tình sử
sánh đôi
Trời mưa trút
nước, tình trôi không về
Nhớ em, nhớ mái
tóc thề
Bây giờ, tóc đã
cận kề với ai
Sầu tuôn nước lũ
láng lai
Sông sâu ngăn
cách, chia hai bến bờ
“Thương em đứt ruột... giả lơ...”
Cho em về với bến
bờ vàng son
Mười năm, nỗi nhớ
héo mòn
Niềm vui đã tắt,
chỉ còn bóng râm...
Em giờ... tựa cửa
lặng câm
Thôi bay tóc gió,
u trầm mắt môi
Cô nhi, Quả phụ
đơn côi
Một mình, một bóng...
em ngồi nhìn trăng
Mai em... về với
tôi chăng?
Cây Đa - Chú Cuội
- Chị Hằng... có nhau...
Nha Trang, tháng 7.
2020
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét