- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
- Cái tên của em chứng mình em được ba mẹ yêu thương như thế nào.
- Anh đúng, ba mẹ luôn muốn em có thể lớn lên và có cuôc sống như một nàng công chúa.
- Và công chúa sẽ luôn gặp được hoàng tử của mình, chà, giờ thì anh chợt nghĩ tại sao tên anh không phải là tên của một vị hoàng tử nào đấy nhỉ?
Cô bật cười. Kể từ khi hai người quen nhau cách đây bảy năm anh luôn là chỗ dựa lớn
Nhất của cuộc đời cô. Khoảnh khắc năm mười bảy tuổi ấy chỉ là như có một ánh điện xẹt ngang qua giữa hai con người, bắt đầu bằng một sự hiểu lầm, và cô, một cô nàng vốn chẳng nữ tính xíu nào vẫn còn nhó như in mình nắm cổ áo của anh chàng dễ cao đến mét tám ấy chỉ vì nhận nhầm là… lưu manh.
- Thế nên em phải bù đắp cho những tổn thương ngày đó của anh.
Chàng trai ấy đã trêu cô như thế, và bất đắc dĩ vốn với tính tình có phần hơi khảng khái,
Cô… chấp nhận. Lâu dần, mối quan hệ chuyển sang một hướng khác, như là một lẽ dĩ nhiên, như là một bóng hình lúc nào cũng ở cạnh.
- Món nợ rốt cuộc em phải trả đến bao giờ ấy nhỉ?
- Chẳng biết đâu, tới giờ anh vẫn tổn thương lắm công chúa ơi. Ôi, năm ấy, tâm hồn ngây thơ… giữa đường phố…
Những lúc thế cô lại chặn họng anh bằng cái phất tay rất chi là… nam nhi. Kỳ thực đôi khi cô còn nghĩ chắc hẳn ba mẹ đã sinh cô… nhầm giới tính chứ không sao cô chẳng có chút thục nữ nào, kể cả trong cách ăn mặc lẫn nói năng. Có chăng bao cái yếu đuối nó đổ dồn vào chàng trai lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt đi cạnh cô mỗi ngày này. Cô với lấy một bên headphone anh đang nghe, bài “you belong with me” tuôn ra những giai điệu nhẹ nhàng, cô bĩu môi:
- Con trai mà đi nghe nhạc sướt mướt như con gái.
- Thế em chẳng đang nghe đấy thôi?
- Nói cái gì đấy?
Những lúc anh trêu cô như thế cô thường rượt anh ù té chạy, và anh chỉ hiền lành thích cái cách mà cô rượt anh thế thôi chứ ai mà theo nổi cái người cao mét tám ấy. Và những lúc khi cô thấm mệt thể nào anh cũng tươi cười tới bên cạnh:
- Với anh, lúc nào em cũng là một nàng công chúa.
Cô không hiểu tại sao anh luôn nói như thế nhưng với suy nghĩ đơn giản của mình cô luôn nghĩ đó là lời trêu. Cô sinh trưởng trong một gia đình không hạnh phúc. Ngôi nhà với những nặng nề phong kiến vây quanh và những ý kiến cổ hủ đòi một đứa cháu đích tôn trong khi cô là đứa cháu duy nhất của dòng họ khiến cô ít khi muốn về. Những lúc về quê anh đều đưa ra lý do gì đấy để đi theo cô, mà cô cũng cảm nhận được dường như anh là người duy nhất có thể kìm chế sự nóng giận của cô. Tính cô vốn nóng. Lần nào về quê cô với họ hàng nói đôi ba câu thể nào cũng có chuyện, họ không chấp nhận cháu đích tôn là “con gái”, còn cô, vốn cô chẳng cần danh phận đó.
Anh tìm thấy cô lúc cô đang trốn khóc sau tấm phản kê ngoài bụi chuối một mình. Vừa thấy anh cô quệt nhanh mấy giọt nước mắt, ngồi gác chân lên có vẻ như đang nhìn về hư không nào đó thôi.
- Khóc thì khóc đi còn làm bộ.
- Dư nước mắt.
Anh kéo nhẹ đầu cô vào lòng anh, bờ vai anh đột nhiên vững chắc khiến cô bật khóc ngon lành,
- Dù có như thế nào đi nữa em vẫn chỉ là một nàng công chúa yếu đuối thôi. Là con gái, có quyền được khóc và được con trai dỗ dành.
Tính cô vốn mạnh mẽ nhưng chẳng hiểu sao lúc này cô lại khóc tấm tức như trẻ con, và chỉ trước anh cô mới cho phép mình được yếu mềm như thế. Năm hai người bước vào tuổi hai mươi lăm, anh tỏ tình với cô. Chỉ là một lời nói giản đơn: “Cho anh làm hoàng tử của em nhé?” ghi trong một tấm thiệp nhỏ, nhưng khiến lòng cô lay động mạnh. Nhưng cô, dù thời gian có trôi qua bao lâu vẫn chỉ là một nàng ngốc, trong mắt cô khi ấy, giữa cô với anh chỉ là mối quan hệ “hai thằng bạn”. Và khi nghe người ta tỏ tình, cô cảm thấy hoảng sợ hơn là thấy vui. Sợ vì chỉ một lời nói ra có thể mất đi tất cả những gì đang có, lại giận tại sao anh lại khiến cả hai rơi vào tình thế khó xử như thế này. Cô lại suy nghĩ mình làm sao hiểu về tình yêu nhất là từ trước giờ cô chỉ xem anh là bạn.
Và giây phút ấy có lẽ đó là giây phút ngốc nghếch nhất mà cô đã từng trải qua, cô vỗ vai anh một cái thật mạnh và cười giả lả:
- Bây giờ thì lại lôi cả chuyện này ra để đùa nữa đấy, đừng lấy mấy chuyện tình cảm ra làm thế. Khó xử lắm.
Mãi sau này cô vẫn không hiểu tại sao mình làm vậy, chỉ là khi cảm xúc trào dâng đến tột cùng
Cô chợt nhận ra mình không quyết đoán được như mình vẫn tưởng. Mọi lời nói ra phút buột miệng không thể làm cô nghĩ nó có tính sát thương dai dẳng đến như vậy. Cô chạy đi và chỉ kịp nhìn đôi chút, anh nhoẻn miệng cười, và có gì đó buồn man mác trong ánh mắt vốn tinh anh. Ít lâu sau anh đi du học, lúc nhận được tin cô cả giận không them tiễn anh. Anh chỉ nhờ người gửi lại cho cô một lá thư, trong lá thư chỉ duy nhất một câu “Em đừng buồn, công chúa”. Không một lời tạm biệt, cũng không địa chỉ để liên lạc. Là anh ngốc hay là cô ngốc. Anh nghe lời cô và ân hận khi để cả hai khó xử đến mức quyết định bước ra khỏi cuộc đời cô một cách chóng vánh không cách nào tìm được. Chỉ là phút sau cùng anh vẫn lo lắng cho cô.
Rất lâu sau này cô vẫn không quên được anh. Khi chững lại cô chợt nhận ra anh hiện diện bên cạnh mình từng ấy tháng năm mà mình đã không trân trọng, vì cô nghĩ anh sẽ lại xuất hiện, sẽ lại bên cô, sẽ lại dỗ dành khi cô khóc, và nhẹ nhàng gọi cô là “công chúa”. Cô nhoẻn cười mà nước mắt rơi tí tách như tiếng mưa “Công chúa gặp được hoàng tử vốn chỉ là điều thấy trong những câu chuyện cổ tích”…
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét