- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
VIẾT TỪ NHỮNG NỖI ĐAU
Chẳng
còn gì đâu,
giữa mênh mông biển nước,
Nỗi
sợ hãi mang tên bão lũ khốc tàn.
Mẹ khô quắt, thân rẩy run vì lạnh,
Đôi mắt thẩn thờ,
lo sự sống mong manh.
Tiếng
gào cứu khản khô giữa ngập tràn nước lũ,
Gieo lầm than những thân phận khó nghèo.
Lũ trẻ ngác ngơ trên nóc nhà tránh lũ,
Nước cuốn mất thân tình,
mai này sẽ bơ vơ.
Nước trắng ruộng đồng,
làng xóm tan hoang,
Bỗng chốc trắng tay,
cảnh màn trời chiếu đất
Nhà cửa ruộng vườn, cả đời góp nhặt,
mất hết cả rồi, ruột thắt, lòng đau.
Những người lính nơi tuyến đầu bão lũ,
Chẳng ngại hiểm nguy nơi núi lở, nước tràn.
Lo sinh mạng đồng bào giữa ách nàn trời đất,
Rồi nằm lại âm thầm,
màng chi chữ vinh quang!
Có những tấm lòng vàng trong cơn bỉ cực,
Sẻ áo, nhường cơm… ấm áp nghĩa tình.
cho khúc ruột miền Trung
đang dập dồn khốn khó,
Giữa bão lũ trùng trùng,
đâu quản ngại hy sinh.
Còn mãi nỗi đau, cảnh nhà tan cửa nát,
Vành tang trắng thương đau,
cảnh ly biệt nghìn trùng.
Miền Trung đã hứng chịu bao nghiệt ngã,
nỗi đau này sẽ là nỗi đau chung.
Người vẫn đến và người về tiếp bước,
hướng miền Trung, máu chảy ruột mềm.
chia sẻ yêu thương bao mảnh đời cơ cực,
cho lòng ấm lòng và đời sẽ đẹp thêm.
Miền Trung quê tôi, mai này qua cơn lũ,
Người đấu cật chung lưng,
dựng lại những nếp nhà,
cho Mẹ, cho em, cho những người yêu dấu,
Ruộng vườn sẽ xanh màu, rộn rã khúc hoan ca.
EM ƠI! QUÊ MÌNH ĐANG BÃO
Miền Trung đang bão em à !
Gió giật mưa tuôn mịt mờ trắng xóa.
Phố chợ liêu xiêu bóng người vội vã
Cúi gió, đội mưa hối hả về nhà.
Quê tôi đó biết bao mùa mưa bão,
Từng trắng vành tang nước mắt cạn dòng,
Vợ khóc thương chồng thân vùi sóng cả
Mẹ đợi con về giữa bão lũ mênh mông…
Rồi cứ thế năm này qua năm khác,
Thương lắm quê tôi lam lũ khó nghèo
Củ sắn, củ khoai chắt chiu ky cóp
Tháng chín, tháng mười…khổ lắm bạn
mình ơi !
Chiều trầm mặc giữa xô bồ đất khách,
Nghe tin miền Trung bão dữ, thắt lòng !
Canh cánh nỗi thương quê, cầu trời yên gió
lặng
Chén cơm chiều sao nghẹn đắng bờ môi
ĐAU LẮM, MIỀN TRUNG ƠI!
Bão chồng bão,
mưa đội mưa,
Khúc ruột miền Trung oằn mình quặn thắt.
Thôn xóm xác xơ,
cửa nhà chìm trong lũ,
bao chắt chiu, dụm dành…
bỗng mất trắng một đêm.
Mẹ chờ tin con chốn mịt mù rừng thẳm,
Vợ ngóng trông chồng ngoài biển cả mênh mông.
Thấp thỏm, bàng hoàng mỗi dòng tin báo dữ,
Đau xé lòng đau,
người đi mãi không về!
Một dãi đất thân thương,
hứng chịu bao khốn khó,
Suốt tháng quanh năm dầu dãi, tảo tần.
Hạt gạo, củ khoai thấm mồ hôi, nước mắt,
Người chia sẻ khó nghèo, đấu cật chung lưng.
Tháng chín, tháng mười,
cứ thiên tai, bão lụt...
Dồn dập thương đau,
bởi cơn giận của trời.
Cúi mặt, khoanh tay, trông cánh đồng trắng nước,
Nén dòng lệ nghẹn ngào,
nhìn nhà cửa tan hoang.
Rồi tin báo chiều nay,
giữa chốn trùng trùng, ngổn ngang bùn đất.
Đã tìm thấy các anh,
những người từng xông pha trận mạc.
Nay đường đột ra đi sau cơn nạn đất trời.
Vầng tang trắng,
Nỗi đau người ở lại.
Nước mắt nhòa trên đôi mắt trẻ thơ,
Người góa phụ, anh đi, chưa kịp nói,
Bao yêu thương, còn đâu nữa mà chờ?!
Anh nằm xuống nơi núi rừng lạnh lẽo,
Giữa ba đào chẳng nệm ấm, chăn êm.
Đồng đội tìm anh, đưa anh về quê mẹ,
Vĩnh biệt đời chinh nhân, chân cứng đá mềm!
Ngày giông bão qua đi, đời tươi sáng,
Người có về ấm áp những vòng tay?
Bên câu hát ru anh vào giấc ngủ,
Bao tiếc thương thành nỗi nhớ dâng đầy.
Kha Anh Tuấn
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét