- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Lúc
mới ngồi chung bàn tiệc, tôi ngờ ngợ nhận ra hắn sau nhiều năm không gặp và hắn
dường như cũng vậy. Do chỗ tiệc tùng đông người nên cũng không tiện để hỏi han
nhau. Chỉ khi có vài ba người từ bàn khác tới chỗ hắn cụng ly, mời mọc, chào hỏi
thì tôi mới biết hắn bây giờ đã thành một ông chủ doanh nghiệp ngành gỗ mỹ nghệ.
Nghe đâu hắn có rất nhiều mối quan hệ quen biết với các vị có chức sắc ở địa
phương và nhiều nơi khác. Qua cách xun xoe, tâng bốc của những người gặp hắn
trong bữa tiệc cưới, tôi mới được biết thêm những chuyện như thế về hắn. Trong
bàn tiệc có hơn cả chục người, nhưng chỉ có hắn đóng vai “chủ xị”, hắn cứ huyên
thuyên khoe khoang gia thế, sự nghiệp như chừng muốn cho thiên hạ phải biết đến
hắn như là một doanh nhân tiếng tăm, thành đạt.
Nhận
ra tôi là người quen, hắn sẵn trớn tung hô về mình, về cái doanh nghiệp, tập
đoàn gì đó mà hắn đang làm chủ. Hắn bảo:
- Ông biết không,
cái công ty của tôi nhờ có mối quan hệ với Anh Hai, anh Bảy, chị Năm… cộng với tài
năng lãnh đạo và năng lực tiền bạc “vô tư” của tôi nên ngày càng làm ăn phát đạt.
Nhiều thằng cùng nghề tỏ vẻ cạnh tranh, ganh tỵ, nhưng chẳng thể làm gì được. Nói
để ông biết là chẳng bao lâu nữa, cái công ty của tôi sẽ trở thành tập đoàn lớn
đa ngành nghề, đa quốc gia và sẽ là Top ten, đứng nhứt nhì của cả nước đó ông
nhé!
Khi
càng chếnh choáng men bia, hắn càng cao hứng khoe khoang và tự phong về cái “đẳng
cấp” của mình đại loại như thế với những thực khách chung bàn. Có người biết hắn
từ cái thời hắn còn làm xưởng mộc, biết rành cái thời trai trẻ lông bông của hắn,
nên khi nghe những lời của hắn, họ chỉ nhìn nhau rồi nhếch mép cười trừ.
Tôi
nói với hắn như vừa thật, vừa pha chút mỉa mai:
- Cũng chúc mừng
ông nhé! ở cái huyện này mà có được cái công ty của ông thì chắc là dân tình sẽ
ấm no vì có công ăn, chuyện làm, mấy anh chức quyền chắc cũng được nhờ vì không
chừng cái huyện lỵ nhỏ bé này sẽ sớm có ngày nâng cấp thành thị xã, thành phố không
chừng khi mà cái công ty, tập đoàn gì gì đó của ông “…trở thành nhứt nhì của cả
nước”, ông nhỉ?!!!!
- Tất nhiên là vậy
rồi! khi công ty của tôi thành tập đoàn có tên tuổi thì cái huyện này cũng
được thơm lây chứ sao ông! Hắn tiếp
lời tôi mà chẳng chút ngượng ngùng.
Ở
cái huyện lỵ trung du nhỏ bé này, không ít người biết về hắn. Mẹ hắn chết do lạc
đạn thời còn chiến tranh. Cha hắn khi ấy không tục huyền mà cứ ở vậy, một thân gà
trống nuôi con, ông cặm cụi làm đủ thứ nghề để lo cho mấy anh chị em hắn có cái
ăn, cái mặc, học hành. Riêng hắn, thời còn
đi học, thường xuyên trốn trường, trốn lớp, tụ tập, lêu lỏng cùng đám choai
choai, đám chăn trâu ở bìa rừng để tập tành phì phèo thuốc lá hay túm tụm đánh
bài, đá gà rồi rủ nhau đi phá làng phá xóm…
Sợ
hắn lớn lên sẽ hư hỏng nên cha hắn buộc phải cho hắn nghỉ học chữ để đưa hắn về
quê ngoại gởi người bà con có trại mộc cho hắn học cái nghề.
Đâu
chừng ba bốn năm sau hắn trở về làng. Hắn thuê khu đất trống của bà Mụi ở đầu
đường huyện để mở xưởng mộc. Ngày hắn về, không chỉ một mình mà còn dẫn theo một
cô gái, chẳng biết gia cảnh, gốc gác ở đâu nhưng theo lời kể của cha hắn với bà
con chòm xóm thì bỗng nhiên ông có một đứa con dâu “ngang hông”, khi mà hắn
nói:
- Giới thiệu với
cha, đây là vợ của tui. Tui cũng thạo nghề rồi, nay tui dẫn vợ tui về đây làm
ăn, sinh sống. Tui sẽ mở trại cưa rồi kiếm thêm thợ đóng đồ mộc để bán. Nay mai
tui mà mần ăn có, tui sẽ lo cho cha đến khi “trăm tuổi”!
Từ
ngày ấy, hắn ít giao du với bà con trong làng hay nói đúng hơn là nhiều người
cũng ngại tiếp xúc với hắn bởi cái tính cao ngạo, nói năng huênh hoang, bỗ bã.
Hễ gặp ai, hắn cũng khoe khoang là quen biết với ông này, bà nọ… có chức, có quyền.
Người ta thấy hắn xun xoe, líu xíu mỗi khi tiếp chuyện với mấy người quan chức
hoặc kẻ giàu có ở huyện, nhưng lại quát tháo, đe nẹt thậm chí chèn ép đám thợ
thầy làm công cho hắn ở xưởng mộc mà họ đám tiếu, ngán ngẫm…
Có
lẽ cũng nhờ cách sống “thượng đội hạ đạp” như thế mà chẳng bao lâu, cái mảnh đất
thuê của bà Mụi đã được hắn mua đứt. Cái xưởng mộc sơ sài được hắn đầu tư nâng
cấp, lập nên công ty với cái biển hiệu to đùng, hoành tráng: “Công ty TNHH khai thác chế biến và sản xuất đồ
gỗ xuất khẩu cao cấp…”
Thế
nhưng, đùng một cái: mới đây, cả cái huyện lỵ trung du này như thể chấn động
khi nhà chức trách trên tỉnh về để đọc lệnh bắt và khám xét tại công ty của hắn
vì nghe đâu đã có hành vi làm ăn phi pháp. Mấy chiếc xe mang biển số màu xanh đậu
dài trước cổng khiến cho dân làng hiếu kỳ, nghe ngóng, bàn tán.
Thì
ra, sau khi báo chí đã phanh phui nhiều vụ chặt phá rừng trái phép, những vụ vận
chuyển tiêu thụ gỗ lậu lén lút diễn ra ngày đêm khiến cho các cánh rừng phòng hộ
của huyện lỵ trung du này ngày càng trở nên tan tác nên nhà chức trách đã vào
cuộc để điều tra, xử lý. Cái công ty của hắn cũng nằm trong tầm ngắm của pháp
luật bởi hành vi tiếp tay cho bọn lâm tặc trong việc phá rừng, kinh doanh gỗ lậu,
trốn thuế, làm giả hồ sơ tài liệu... Anh Hai, anh Bảy, chị Năm… là những nhân vật
mà hắn từng khoe khoang là có mối quan hệ thân tình cũng chẳng còn yên thân mà
tại vị, một phần có khi cũng vì hắn…
Mấy
bữa nay, câu chuyện về cái công ty của hắn bị khám xét, chuyện hắn bị bắt giam…
đã là câu chuyện thời sự nóng hổi của nhiều cư dân ở cái huyện lỵ nhỏ bé này.
Tôi chợt nhớ lại lời hắn huênh hoang trong bữa tiệc cưới hồi năm ngoái:
-
Ông biết không, cái công ty của tôi nhờ có mối quan hệ với Anh Hai, anh Bảy, chị
Năm… cộng với tài năng lãnh đạo và năng lực tiền bạc “vô tư” của tôi nên ngày
càng làm ăn phát đạt. Nhiều thằng cùng nghề tỏ vẻ cạnh tranh, ganh tỵ, nhưng chẳng
thể làm gì được Nói để ông biết là chẳng bao lâu nữa, cái công ty của tôi sẽ trở
thành tập đoàn lớn đa ngành nghề, đa quốc gia và sẽ là Top ten, đứng nhứt nhì của
cả nước đó ông à!
Từ câu chuyện về hắn, tôi bỗng
chiêm nghiệm câu nói của một nhà văn nổi tiếng (*):
“Những bông lúa lép ngẩng cao đầu, những bông lúa nặng hạt, đầy năng lượng
thì cúi xuống, còn những bông lúa không có chút tinh bột nào thì đầu ngẩng rất
cao, cũng giống như những kẻ bất tài, kém đức thì hay vênh vang khoe mẽ”.
Tháng 12/2022
Kha Anh Tuấn
______________________________
Chú thích:
- (*) Louis Aragon: nhà thơ, nhà văn người Pháp.
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét