- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Dường như chị đang đợi
ai đấy. Cũng chẳng rõ. Người ta thấy chị đứng đấy từ lúc chạng vạng tối, lúc phố
xá náo nhiệt nhất cho đến khi mọi thứ ngập ngụa trong bóng đêm. Chị cũng vẫn đứng
đó.
Một cơn gió phớt qua, kéo
theo đám lá khô đi hoang trên phố báo hiệu sắp giao thừa. Giao thừa rồi, chẳng còn
ai ngó đến chị. Đã muốn về nhưng chẳng biết phải về đâu, cứ quanh đi quẩn lại góc
phố này. Mỏi quá, chị tựa lưng vào trụ đèn như một cành mai cong queo. Chị sắp
phải khóc thét lên rồi đây. Một con điếm vốn đáo để với bọn đàn ông trăng hoa lại
sắp khóc vì đói…
Đây là lần thứ 10 chị
luồn tay vào cái túi xách rỗng tuếch để ai cũng hiểu sự quan tâm nồng nhiệt của
chị với nó. Bởi nếu bây giờ trong túi rủng rỉnh tiền thì chị đã bay về nhà trọ
đánh một giấc, tội gì phải đứng ôm cái trụ đèn này làm gì. Khổ nỗi bây giờ đánh
chị bảy búa cũng chẳng văng ra xu nào. Đợi mòn cả buổi chiều cũng chả ma nào
ngó tới. Chẳng biết cái thời chị đã từng lôi một nửa đàn ông ở phố này lên giường
như người ta vẫn hay kháo với nhau biến đâu mất tăm rồi. Cho dù đó là sự âu yếm
đầy cạm bẫy hay là hạnh phúc thoáng qua cũng đã từng tồn tại giai thoại đó. Rồi
khi nhắc đến chị, cơ mặt những gã đàn ông ấy lại bày ra một thứ biểu cảm rất
chi là nham nhở, một nụ cười thỏa mãn, rồi họ cùng nhắc lại những cuộc phiêu lưu
ở hẻm Yêu trong một buổi cà phê sớm.
Hẻm Yêu. Hẻm Yêu bây giờ
đã không thuộc sở hữu của các chị nữa. Hẻm Yêu bây giờ đã không còn nhộn nhịp
như trước nữa. Có chừng hai tháng trở lại đây, hẻm Yêu bị đám nghiện chiếm mất
rồi. Mới hôm kia chị còn bắt gặp một thằng đứng thủ dâm ngay đầu hẻm mới ác. Mặt
hắn khuất trong tối nên không nhìn rõ, nhưng vừa thấy, chị đã chạy mất dép. Cũng
vì thế nên chị đành ra đây đứng để tránh thằng biến thái kia. Công an đang có
chiến dịch truy quét mấy tay nghiện ngập, công an đã để mắt đến hẻm Yêu rồi.
Số chị thiệt khổ. Làm
ăn đã khó, bị chiếm chỗ đã đành lại còn chẳng biết khi nào bị công an bế lên đồn
nữa. Nghe đâu cán bộ Hà, người mà các chị gọi là Hà “ớt” vừa được phân công phụ
trách địa bàn phường này thay cho một cán bộ trẻ mới ra trường, mà phường này
thì con hẻm Yêu là phức tạp nhất. Ai còn lạ gì. Hỏi sao Hà “ớt” không chú ý cho
được. Hà “ớt” thì các chị nhẵn mặt ra. Đàn bà tính đàn ông, bốp chát, nói năng
như cái muỗng nạo vào đít chén. Địa bàn mà xảy ra vụ việc là rốp rẻn tới ngay. Chị
bị Hà “ớt” tóm một lần, phạt hành chính hết hai trăm chẳng tiếc, khổ nỗi phải nán lại nghe “giảng đạo” hết cả tiếng
đồng hồ mới được về.
Trước khi ra về, chị cũng
“soi” cô ta một tí. Chị không muốn lên mặt dạy đời ai nhưng cũng muốn chỉ dẫn cô
em một chút, không phải lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ thì không ai nhận ra khuyết
điểm của mình. Cô em cũng đâu đến nỗi tệ. Dù trinh sát địa bàn mấy ngày không về
nhà là có thật nhưng nước da bánh ít ấy chỉ qua vài liệu trình thảo dược là
sáng lên thôi. Tóc nên uốn một chút, cứ để suôn đuột thì chẳng model tí nào. Không
biết cô em có thấy
Mấy thằng nghiện nghe
danh đã sợ xanh mặt. Hà “ớt” vừa nhận địa bàn, nghiên cứu hồ sơ điều tra địa
bàn hành chính phường đã nắm được gần như 80% tình hình an ninh trật tự khu vực
này. Điều tra địa bàn là công tác “xương sống” của ngành công an. Nguyên tắc là
cán bộ đương nhiệm thu thập tài liệu, đánh giá phân tích tình hình thực tế địa
bàn, các điểm “đen” cần triệt xóa. Làm thế nào mà khi người mới về nhận công
tác xem qua tài liệu cũng có thể nắm được địa bàn. Với một cán bộ lâu năm như
Hà “ớt” thì việc cài cắm cơ sở nắm tình hình địa bàn và theo dõi đối tượng là
việc chẳng khó khăn gì. Chị chắc chắn Hà “ớt” sẽ tung mẻ lưới săn tay biến thái
hay rạch đùi học sinh đi ngang qua hẻm này trước rồi tiếp theo là các chị. Thằng
đấy bị tóm cổ thì chị mừng. Hắn mà còn quanh quẩn chỗ này thì có ngày không chị
thì cũng mấy em học sinh chết với hắn thôi.
Thường khi hẻm Yêu có
ít nhất năm, bảy cô đứng đợi khách. Các chị đều đã bị Hà tóm ít nhất vài ba lần,
không phải vì nghe lời khuyên của Hà nên bỏ nghề, mà vì nhiều cô đã chán cảnh cặp
kè dê già đi kèm các kiểu liếc mắt trao tình nên dạt về quê cả. Người lấy chồng,
người vui chơi ra “sản phẩm” nên bị vợ người đánh ghen đến tàn tạ nhan sắc đành
bỏ “nghề”, người thì “quá đát” đành phải về quê neo đậu mấy quán karaoke hạng
bét để kiếm sống… Thi thoảng có vài cô em từ nơi khác đến hoạt động chị cũng mặc
kệ, miễn họ không gây sự với chị thì chị đã mang ơn rồi.
Trong hoàn cảnh này, hành
động dũng cảm nhất vẫn là suy nghĩ cho bản thân mình. Chị liền nghĩ tới tên xe
ôm ở đầu đường Tỉnh lộ 2.
Chị muốn đánh một quả. Chị
muốn thử vận lần nữa mới tìm đến hắn. Mấy lần tiếp xúc nên chị biết hắn củ mỉ và
tốt bụng lắm. Cách đây một tháng, hắn đòi chở chị đi biểu tình phản đối Luật An
ninh mạng kiếm vài trăm xài, bị chị quạt cho một trận liền phán chị là một “con
đĩ yêu nước” rồi lặn mất tăm. Rồi lần nọ, chị dính tới lão già cốc đế keo kiệt
may có hắn giúp không thì mệt mỏi rồi. Có ai biết trước những người đàn ông có
vẻ ngoài hào phóng lại là một tay bủn xỉn thứ thiệt. Lão già vui vẻ với chị nhưng
đặt phòng nhỏ và rẻ nhất, đi ăn thì mặc cả với phục vụ bàn về giá cả niêm yết
trên thực đơn trước khi gọi một món nào đó. Suốt cả đêm đi với lão, hành động
hào phóng hiếm có nhất là năm trăm ngàn mới cứng lão trả chị. Rồi vợ lão hay, lão
xâm phạm khoản tiền mụ dè xẻn để mua son, chiều hôm sau, mụ kéo thêm mấy bà trong
xóm tới hẻm Yêu tìm chị. May có hắn giải vây, không thì bây giờ cái mặt có mà bị
người ta vạch nát ra rồi. Nhưng chị nhớ lời cảnh báo của công an phường trong
cái lần chị bắt gặp thằng khốn thủ dâm ở đầu hẻm.
Đang nằm đánh võng trên
xe gặm móng tay, trông thấy chị, hắn liền kêu:
- Hê, cô em, mông đẹp
thế!
Chị giật mình, hai cánh
tay gồng lên chắc nịch. Chị nhìn mải cũng không tìm thấy ở hắn chút gì đó có thể
nhen nhóm cho niềm hy vọng vốn đã tắt ngóm trong chị bùng lên. Một chút cũng
không.
- Cái đồ quỷ! Bộ thèm lắm
hả?
- Thèm chứ!
Chị vùng vằng bỏ đi. Hắn
nổ máy xe, cuộn tờ báo nhào tới bộp vào mông chị một cái rõ kêu.
- Úy… làm gì thế cha nội?
- Cuối năm, xả xui đi
em… - hắn lia mắt một vòng - đàn bà con gái gì mà tay chân như lực sĩ ấy…
Chị đọc báo thấy một
tay mặt mũi khù khờ nhưng tiểu sử cũng dữ dội lắm. Hành động của hắn làm chị nhớ
đến tay thủ dâm trong hẻm Yêu. Thằng đó chỉ loanh quanh đâu đây thôi. Chị rất
mong công an vào cuộc, nhưng trong cơn đói này, chị không có thời gian nghĩ nhiều
về cái chuyện đó.
Hắn rê xe sau lưng chị.
Tiếng xe ồ ồ nhưng chị vẫn nghe rõ:
- Đi ăn với anh không?
Anh đói quá.
Trúng ý, mặt chị bừng
sáng. Chị nhoẻn miệng cười nhưng lờ đi, lại làm giá, lại nũng nịu, mỗi cái một
chút rồi buông một câu cụt lủn:
- Không đói!
Hắn vẫn rê xe theo chị,
rất tình nhưng cũng rất dại.
- Ăn khuya với anh rồi
về nghỉ. Giờ này nguy hiểm lắm, em đi một mình xui xui gặp mấy thằng biến thái
thì khổ!
Chị ngần ngừ vài giây rồi
nói:
- Thôi được. Là anh năn
nỉ tui đó nha.
- Bày đặt ỏng ẹo. Lên
xe anh chở đi.
Chị đặt cặp mông hắn vừa
khen lên xe. Gặp hắn đã mấy lần nhưng duy chỉ lần này chị mới chịu để hắn đèo
đi. Và có lẽ sự đỏng đảnh như tiểu thư nhà quyền quý của chị lại khiến cho hắn lấy
làm vui sướng lắm, nên vừa chạy xe vừa huýt gió…
- À, anh có gặp Hà “ớt”
bao giờ chưa?
- Chưa. Có làm gì phạm
pháp đâu mà sợ?
Chị cười mát với hắn rồi
nói:
- Nếu người anh chở
không phải em mà là Hà “ớt” thì sao?
Hắn khịt cái mũi xù xì
những mụn lên, cười hê hê:
- Hà… mà cỡ có cũng chẳng
sao. Nghe nói Hà “ớt” như đàn ông, đâu dịu dàng ăn mặc hợp mot như em?
Chị im lặng. Hắn nhấn
ga phóng nhanh về phía trước.
Đường vào hẻm Yêu thì chị
còn lạ gì, nên chị vỗ vào vai hắn, gầm lên:
- Anh đi đâu vậy? Tới
chỗ này làm gì?
- Đi ăn chứ đi đâu em?
Hắn gạt chống xe, nhảy
xuống, vừa xắn tay áo vừa nhoẻn miệng cười. Sự sung sướng lồ lộ trong ánh mắt hắn
làm máu trong chị trào lên. Cái vẻ ấy chị đã thấy nhiều rồi, cũng chẳng có gì
đáng ngại. Giờ này hẻm Yêu vắng quá, chẳng có ai ra ngoài… Chị đổi giọng khi hắn
sấn tới.
- Mày định làm gì?
- Làm gì cô em hả?
Hắn vừa nói vừa kéo
phéc-mơ-tuya cái rột, lôi “vũ khí” ra, búng tanh tách trước mặt chị. Hắn đinh
ninh chị sẽ tá hỏa như mấy em học sinh nên nhếch miệng cười tinh quái.
- Thì ra là mày hả? – Chị
hừ lạnh.
Dứt câu, chị phóng tới giật
tay, đánh vào cổ hắn rồi quật ngã nghiêng. Hắn trở tay không kịp bị bàn tay cứng
cát chế ngự. Hắn giãy đành đạch như cá bị cạo vảy.
- Con đĩ! Mày làm gì tao
vậy?
- Làm cái điều tao muốn
suốt hai tháng nay. Tao săn mày lâu lắm rồi đó thằng biến thái!
Có tiếng xe nổ máy, rồi
từ ngoài đường, hai thanh niên nhấn ga đâm thẳng vào hẻm, còng tay hắn lại rồi
đưa lên xe.
- Thả tao ra… tao làm
gì mà bắt tao? Hả? Mà tụi mày là ai? - Mặt hắn đần thấy rõ khi nhận ra hai
thanh niên hôm trước dàn cảnh đánh ghen chị.
- Đồng nghiệp của tao
đó. Lên phường! Mau! – Chị vừa tháo bộ tóc giả, vừa quắc mắt.
- Thì ra mày là… - Hắn há hốc mồm, nhìn chị
trân trối.
- Hà “ớt” đây con!
Không uổng công tao với anh em nhịn đói từ chiều đến giờ. Hôm nay tao bắt quả
tang cho mày hết đường chối cãi.
Nghe hai từ Hà “ớt”, hắn
rùng mình như bị xối nước lạnh, ú ớ:
- Thả tao ra! Bớ…
- Có hơi sức thì cứ la
tùy thích, tao cũng muốn cho khu phố này xem cái clip mày diễn xuất hồi nãy đó!
– Chị cười gằn, luồn tay vào túi xách để tắt thiết bị ghi hình ngụy trang cái
cúc cài nắp túi.
Võ Chí Nhất
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét