- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Mới sáng sớm đã nghe tiếng chị thằng Bảy Nhỏ quát mắng:
- Sáng sớm đã say xỉn, người không ra người, có con vợ
hiền lành, giỏi giang như vậy mà không biết thương, cứ hành hạ nó suốt, nó bỏ
đi là phải rồi, ở với mầy có ngày chết à. Giờ sáng mắt ra chưa? Tết nhất mọi
năm có nó ở nhà lo nhà cửa, cúng kiến, giờ thì tết đến rồi nhà cửa như chuồng
heo không ai dọn dẹp, mầy chỉ biết nhậu là giỏi! Thằng Bảy Nhỏ lầu bầu gì đó
tôi không nghe rõ. Chị nó lãi nhãi một hồi cũng bỏ về.
Nhà thằng Bảy Nhỏ cách nhà tôi một con mương nhỏ vừa
đủ chiếc xuồng ba lá bơi qua khi nước lớn, còn nước ròng mương cạn cứ việc lội
qua, nếu sợ dơ thì lấy một khúc tre bắt ngang làm cầu là có thể qua được. Do
vậy, hai gia đình cũng thường xuyên qua lại, tối lửa tắt đèn có nhau như ông bà
ta thường nói “bán anh em xa, mua láng giềng gần”.
Mẹ nó trước đây chuyên đi cắt lúa mướn, nghe nói một
lần đi cắt lúa ở miệt Sóc trăng thì gặp ba nó, một người đàn ông khmer đã có
gia đình đàng hoàng, không hiểu sao bỏ vợ con, nhà cửa, đất đai theo mẹ nó về
đây sinh sống và sinh ra nó đặt tên là Bảy
Nhỏ (bởi trước nó, má nó đã có 6 đứa con với người chồng trước đã mất). Ngay từ
bé, thằng Bảy Nhỏ nổi tiếng phá phách, hỗn láo và ăn cắp vặt. Suốt ngày nó đi
rảo hết vườn nhà này đến vườn nhà khác để hái trái cây, vớt ốc, bắt cá, ngay cả
ao nuôi cá của người ta nó cũng không tha. Nếu chủ bắt gặp nhắc nhở buông tha
thì thôi, bằng không nó càng phá dữ cho bỏ ghét. Nó nhanh như sóc, leo trèo
thoăn thoắt, cây cao cỡ nào nó cũng leo được. Bắt nó như bắt cóc bỏ dĩa, bắt
chỗ này nó nhảy chỗ khác. Còn nhỏ nhưng nó chửi thề, nói tục như bắp rang,
không từ ai, kể cả ba má nó, thậm chí đến trường nó chẳng xem thầy cô ra gì nên
học hết lớp 2 biết đọc biết viết là nó nghỉ học. Không đến lớp, thời gian rảnh
của nó nhiều, nó càng đi phá dữ hơn. Ba má nó không khiển được nó nên đành
buông xuôi, nó làm gì thì làm, làng xóm than phiền trách móc cũng chịu chứ biết
làm sao. Thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc nó trở thành một chàng trai khỏe
mạnh, nó bắt đầu đi làm thuê, làm mướn kiếm tiền phụ giúp gia đình. Được cái
khỏe mạnh làm được việc nên nó có việc làm đều đều, nhờ vậy tật phá phách, ăn
cắp vặt của nó cũng bớt dần. Ai cũng mừng cho nó và hy vọng nó sẽ nên người.
Rồi nó có vợ, nó thương một cô gái xóm trên nhưng gia
đình nhà gái kiên quyết không gả vì nó có quá nhiều “thành tích”. Nhưng có lẽ
cô vợ mắc nợ nó từ kiếp trước nên dù bị gia đình ngăn cản vẫn bỏ đi theo nó. Tưởng
lấy được cô vợ ngoan hiền, giỏi giang, nó sẽ yêu thương vợ cùng nhau chăm lo
cho gia đình nhỏ của mình. Ai ngờ, có vợ rồi nó càng đổ đốn hơn. Tất cả công
việc nhà cửa, vườn tược, đồng áng nó giao hết cho vợ, nó cũng chẳng đi làm thuê làm mướn như trước đây mà
chỉ chú tâm vào việc đá gà. Nó nuôi mấy con gà đá, chăm sóc chúng hơn cả chăm
sóc ba má và vợ nó. Vợ nó, từ một cô gái trẻ trung mơn mỡn, tràn đầy sức sống,
ngày càng xuống sắc, héo úa vì quá áp lực, vậy mà nó có thương đâu, không vừa ý
là nó chưởi, nó đánh không thương tiếc. Nó đánh vợ như cơm bữa. Có đêm nó quăng
vợ nó xuống mương trước nhà không cho lên. Nó cũng không cho ai đến giúp kể cả
ba má nó. Cô vợ cứ thế chịu trân đợi đến khi nó mệt mỏi đi ngủ mới dám bò lên
vào nhà. Vậy mà sáng sớm lại tất bật việc trong việc ngoài. Ai cũng khen vợ nó
quá giỏi, 3-4 thằng đàn ông làm không lại, mà vợ nó giỏi thật, quần quật suốt
ngày, lúc nào quần cũng xăn lên tận gối, lội đi kiếm cá, vớt ốc, hái rau, làm
không ngớt tay. Cực khổ là thế nhưng lúc nào cũng vui vẻ, xởi lởi với mọi người
nên ai cũng thương, cũng quý mến. Khi có con, vợ nó càng cực hơn, vừa địu con
vừa làm việc chẳng ai phụ giúp, hở ra là bị chưởi, bị ăn đòn. Thương cô vợ, mọi
người khuyên ôm con vê nhà mẹ đẻ hoặc trốn đi nơi khác, sống chi mà khổ quá, ở đây có ngày nó đánh chết. Thế rồi một ngày
vợ nó ôm con bỏ đi thật, nghe nói lên Sài Gòn ở nhờ nhà bà con. Sài Gòn mênh
mông nó chẳng biết đâu mà tìm. Không có bàn tay của vợ, nhà cửa vắng hoe, bề
bộn, bẩn thỉu, nó chẳng thèm dọn dẹp. Cả tháng trời nhà nó im ỉm bởi chẳng có
ai để nó trút giận mỗi khi thua cá độ gà. Mọi người mừng vì vợ nó được thoát
nạn. Rồi chẳng biết bằng cách nào, nó tìm được vợ con và năn nỉ đưa về. Tưởng
sau việc này nó thay đổi thương vợ con nó hơn, nhưng niềm vui không được bao
lâu, vợ chồng vui vẻ được mấy ngày thì tính gia trưởng, cọc cằn của nó trỗi dậy
và vợ nó lại hứng chịu những trận đòn và nghe lời chưởi rủa của nó.
- Tao đánh cho mầy chết, chừa cái thói bỏ nhà ra đi
nè. Tao đập cho què chân xem mầy có đi được hay không. Cho dù ông trời có xuống
đây cũng không cứu được mầy. Nó đánh,
chưởi vợ không thương tiếc, mặc cho con khóc la xin tha cho mẹ nó.
Lần nầy vợ nó không đi mà âm thầm chịu đựng, nhẫn nhục
cho qua. Tôi thấy vợ nó làm giàn trồng
khổ qua, bầu, bí, trồng ngò om, ngò gai cắt đem bán, cứ có khoảnh đất trống là
vợ nó lại gieo trồng miễn có thứ để bán. Con nó cũng đã lớn, biết bênh vực mẹ
cãi lại ba nó, lần này thằng con gánh đòn thay cho mẹ. Thằng bé cũng lì đòn,
đánh đau thế nào cũng không khóc. Cứ thế ngày qua ngày tánh tình thằng Bảy Nhỏ
vẫn không thay đổi, cứ sáng là ôm gà đi tìm độ, trưa về ăn cơm, ngủ, chiều lại
ôm gà đi tìm độ tiếp, chẳng quan tâm gì đến nhà cửa, ruộng vườn, mặc vợ con làm
gì thì làm. Con thằng Bảy Nhỏ rất khỏe, tính tình cũng dễ thương, không phá
phách như ba nó hồi nhỏ. Học hết cấp 2, thằng con cũng nghỉ học phụ giúp mẹ nó
làm vườn, sau xin đi làm công nhân ở nhà máy chế biến thủy sản. Thằng Bảy Nhỏ
coi vậy mà ngán thằng con, mỗi lần gây sự chưởi vợ là thằng con đứng ra bênh
vực mẹ nó. Thằng con tuyên bố thẳng thừng:
- Tôi còn ở nhà này là vì mẹ tôi, nếu ông còn đánh mẹ
tôi nữa, tôi và mẹ sẽ ra đi và tôi cũng không tha thứ cho ông đâu. Ông không
biết trân trọng vợ con, trân trọng gia đình, cuối đời ông sẽ sống trong cô độc,
lúc đó ông đừng trách vợ con quay lưng lại với ông.
Vợ nó cũng nói:
- Khi nào con lớn, tự lo cho nó được, tôi cũng đi, căn
nhà này không có gì để tôi lưu luyến. Nó
tự tin bảo:
- Có giỏi thì mẹ con mầy đi đi, xem có chết đói không.
Tao không cần ai hết.
Vợ nó chẳng thèm trả lời, cứ lẳng lặng làm việc, có lẽ
đứa con là động lực giúp vợ nó mạnh mẽ, tự tin hơn. Một ngày sau khi đi đá gà
về, nó chẳng thấy vợ con đâu, bếp lạnh tanh, nó đói bụng cồn cào, vừa chưởi vừa
réo vợ con nhưng chẳng ai lên tiếng. Nó nghĩ con đi làm còn vợ chắc quanh quẩn
đâu đây. Nó lầm bầm “dám bỏ đói ông à, chút nữa về đây biết tay ông”. Nó mang
bụng đói đi ngủ nhưng đến chiều vẫn không thấy vợ con về, nó xem tủ quần áo thì
trống trơn. Vợ con nó đã bỏ đi thật rồi. Nó nhớ lại những lời vợ nó nói, nó
tưởng vợ nó đùa, không ngờ vợ nó đi thật. Nó vẫn chưa tin:
- Để xem mầy đi được mấy ngày, lần nầy về biết tay
tao.
Vợ con bỏ đi, trong túi chẳng có đồng nào (bởi nó có
làm gì ra tiền), nó sang xin tiền chị và mẹ nó. Mầy ngày đầu nó vẫn bình thản,
vẫn ôm gà đi đá độ, ăn uống cho qua bữa và nghĩ vợ con đi vài hôm sẽ quay về. Nó đợi một tuần, một tháng… giờ đã hơn 1 năm, vợ
con chẳng tin tức. Giờ thì tôi biết lý do vợ nó làm quần quật ngày đêm là để
tích lũy tiền cho một chuyến đi xa. Chịu đựng ngần ấy năm đã là quá giỏi. Không
vợ con, nó thiu thủi một mình, nhà cửa bề bộn, nó chẳng buồn dọn dẹp, bếp núc
lạnh tanh, nó chẳng nấu ăn. Vườn tược cỏ ngập đầu cũng không thèm chăm sóc. Mấy
con gà đá thua độ hay đem bán cũng không
thấy. Giờ nó không còn sức đi đá gà nhưng lại nghiện rượu, ngày nào cũng say
xỉn không lúc nào tỉnh. Không có vợ con để chười giờ nó nói một mình, miệng lảm
nhảm như thằng điên. Ba má, chị nó hết mắng chửi lại nhỏ nhẹ động viên nhưng khuyên
cách nào nó cũng không nghe, riết rồi mọi người cũng bỏ mặc nó chẳng thèm nói
tới. Có đêm nằm nghe nó ho sù sụ, tôi chẳng thể nào yên tâm mà ngủ, sang thăm,
thấy nó nằm trên võng, người nhỏ thó. Chỉ mới 40 tuổi mà như ông già 60 vậy.
Tôi mang cho nó mấy viên thuốc ho, bát cháo thịt, bảo nó ráng ăn lấy sức, cứ đà
này sẽ không sống nỗi. Tôi khuyên nó:
- Ráng giữ gìn sức khỏe, chí thú làm ăn rồi đi tìm vợ
con về. Vợ con là để yêu thương chứ không phải để trút giận.
Nó im lặng chẳng nói gì. Tôi nhìn nó không biết nó
đang nhớ vợ con hay nó đang cảm thấy hối hận? Cho dù có hối hận thì cũng đã quá
muộn rồi. Nhìn cảnh nó hiện tại thấy vừa thương vừa giận nhưng ai cũng cho rằng ông trời có
mắt, có nhân có quả, có vay có trả, con vợ hiền lành, tháo vát, chịu thương
chịu khó như vậy mà nó không biết trân trọng, cứ hành hạ suốt đến nỗi phải ra
đi, mất cả vợ, cả con giờ đau ốm chẳng ai chăm sóc. Không ai trách vợ con nó mà
cho rằng chắc vợ nó đã trả xong nợ từ kiếp trước rồi nên ra đi không chút bận tâm.
Tôi ngồi nói chuyện với nó, bắt nó ăn hết bát cháo, uống thuốc rồi đi ngủ. Ngồi
nhìn nó đăm chiu, không biết lúc này nó nghĩ gì, có thấy ân hận vì những việc
mà mình đã làm với vợ con hay không. Có hối hận vì chính mình đã ra tay phá nát
hạnh phúc gia đình.
Tết đến, nhà nhà dọn dẹp chuẩn bị đón xuân, hoa lá xôn
xao đón chào năm mới. Còn thằng Bảy Nhỏ thì… Biết trách ai. Trong cuộc sống, gia đình là mái ấm, là nơi vun đắp
tình yêu thương, mọi người phải biết trân trọng, yêu thương nhau. Đối xử với
nhau bằng tình yêu thương sẽ nhận lại tình yêu thương. Đó là điều chắc chắn! Một cái tết nữa lại đến, nhìn hoàn cảnh hiện
giờ của thằng Bảy Nhỏ, chắc là nhà nó năm nay không có…tết.
Thạch Sene
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét