- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
THEO TIẾNG HÁT NGƯỜI HÀNH KHẤT
Lão ăn mày sỉn say
Đi và hát những lời ca kiêu ngạo
Nào nghiệt ngã nào đắng cay
Nào đau khổ xem thường...
Ta ôm một nổi buồn
Lặng lẽ chiều nay
Bất chợt
Lâng lâng niềm an ủi
Chút ấm lòng trên phố nhỏ mưa bay.
Ừ, thì đời đâu vốn dĩ bi ai
Kể cả lời ca người hành khất
Ta cũng có một thời trôi dạt
Nào sá chi niềm bèo lạc với mưa tan...
Nào sá chi tình dâu bể dở dang
Chút thành bại dặm đời xa hoạn lộ
Ơi người cùng khổ
Hãy hát nữa đi người dẫu khúc hát xin ăn.
Bỗng thèm được như người
Ta bật tiếng cười khan
Ha ha ha...!
Ngữa mặt trông trời trời xanh dữ lắm
Trời cao rộng
Lòng ta tràn sức sống
Dẫu mai nầy hành thực nẻo tha hương.
GHI Ở LÒ GÒ - XA MÁT
Bạt ngàn quá, mắt nhìn không thấu được
Ở chỗ xa xanh, đấy cũng hiểu là rừng
Chưa kịp đến trong một ngày điền dã
Trên vạt cỏ chiều tôi mải miết hình dung.
Về đặc tính của rừng
Tính chất của cây
Và sao suối Đa Ha không bao giờ cạn?
Không hiểu hết trong cùng một lúc
Dồn dập, nôn nao ghi chép ở đất nầy.
Từ buổi quê hương rung chuyển ngày ngày
Cánh rừng ấy có bao chiều súng nổ
Ngọn đồi ấy bao lần đỏ lửa
Bao lớp người đi oanh liệt đời trai
Nhiều người ngã trong tầm mưa đạn
Bóng họ giờ còn sau những bóng cây.
Hôm nay, ngày mai…
Người lính giữ rừng nêu nguyện ước
Đất quê ta : biển bạc, rừng vàng
Nguyền thỏa chí bao người đi trước
Được đời đời an nghỉ trong mơ.
Ngọn nguồn một bài thơ
Vừa bắt đầu từ đó
Tôi thả hồn mình bay theo gió
Xô lá rừng chiều reo tiếng cội nguồn xưa.
Tôi thả hồn mình bay theo gió
Tìm chút mưa về
Mưa mát đất quê hương.
VIẾT TRÊN ĐỈNH NÚI QUÊ HƯƠNG
Cao, cao lên tự bao đời
Núi huyền thoại giữa đất trời nắng mưa
Bao kỳ tích, một thời xưa
Hồn trinh liệt quyện chuông chùa trầm ngâm.
Với đời tôi núi lại gần
Quê hương anh dũng từng trang sử hùng
Chiến công bừng sáng lẫy lừng
Những người anh thuở làm rung đất trời
Những người trai giữ núi ơi
Đâu lưng chừng dốc hạ lời đồng tâm
Khoảng rừng chôn xác ngoại xâm
Đã xanh từ một mùa xuân khải hoàn
Tôi đang độ tuổi ngỡ ngàng
Trèo lên núi chợt mấy vần thơ rơi
Lời thơ ấy cũng là lời
Người sau mặc niệm công người vào tim
Nhìn mây sắc núi êm đềm
Đắm say lòng buổi đi tìm dấu xưa
Cho tròn vẹn một bài thơ
Quê hương dáng núi từng mơ ước thầm.
VỀ VỚI CHỢ QUÊ
Chợ vẫn còn nguyên hình dáng chợ
mà người mua bán ít đo cân
có lẽ sau bao thời tranh cãi
nay cùng ngồi lại với thâm tâm
chẳng ồn ào chẳng cao sang
chợ quê thầm lặng chứa chan cảnh đời
năm năm tháng tháng qua rồi
vẫn còn in bóng mẹ ngồi ngày xưa
tảo tần câu chuyện bán mua
rất bình dị một giấc mơ diệu kỳ.
Chợ vẫn còn nguyên tình tiết chợ
người cần thu nhận, kẻ trao đi
thế chân thế hệ vào quên lãng
là mấy người đang độ xuân thì
nỗi niềm sinh kế phân ly
áo cơm dong ruổi tôi đi miệt mài
ngày về chỉ trắng đôi tay
cuộc mưu cầu đã tàn phai mất rồi
chợ chiều thơ thẩn dạo chơi
thì thôi quê cũ là nơi ru mình.
NỤ HÔN ĐẦU
cho em vơi sầu muộn
cả lòng ta chỉ có nụ hôn nầy
tình dẫu đến vội vàng luống cuống...
giữa dòng đời vẫn nồng đượm hương say.
cho em đừng buồn nhan sắc tàn phai
cho em ngừng khóc mối duyên đầu lận đận
hãy như cành hoa trắng
qua đêm mưa rực rỡ không ngờ.
cho em một bến bờ
cho em một niềm hy vọng
có một tình yêu vượt sóng
sau phong ba về ngự giữa môi hồng.
cho ta thể hiện trắng trong
cho ta chân thành bày tỏ
nụ hôn xuất phát từ hơi thở
mãi mãi tuần hoàn
đưa máu về tim.
Nguyễn Văn Tài
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét