- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
- Sao dạo này thằng Quốc không qua nhà mình nữa?
-
Con với ảnh chia tay rồi mẹ.
-
Lại bỏ. Mày xem con gái ngưỡng ba mươi như mày có còn được bấy nhiêu thời gian
đâu mà cứ kén chọn. Khi nào suy nghĩ chắc chắn rồi thì mới đưa về nhà giới thiệu
chứ.
Cô
không nói gì, chỉ nhìn ra xa xăm ánh nắng tràn hiên, nơi những khung trời kí ức
bắt đầu dội về từng đợt trong tâm trí sao rõ mồn một. Mẹ cô, bà không biết,
ngày cô dẫn anh về ra mắt gia đình, là cô cũng đã từng chắc chắn…
Năm
ba lăm tuổi, cô lấy chồng. Mối tình với Quốc cũng chìm dần vào dĩ vãng, người
ta nói mối tình đầu thường khó phai và thậm chí ngày kết hôn, cô vẫn cho phép
mình được nghĩ đến mối tình ấy mà không cảm thấy chút ân hận nào với người mình
sẽ cưới. Cô biết ngoại tình là điều sai trái nhưng ngoại tình chỉ trong mơ thì
không hề có lỗi. Huống hồ, khi cô lấy Trí, đó cũng là người cô không yêu. Trí
là đồng nghiệp của cô, anh là một người đàn ông chững chạc trưởng thành, và hai
người cũng ăn ý với nhau rất nhiều trong công việc. Anh nghiêm túc và ít nói,
nhưng luôn đạt kpi của công ty, và cô cũng là một tín đồ của công việc nên hai
người cứ như cặp bài trùng. Nếu ngày xưa cô với Quốc chia tay vì cô là một người
cuồng công việc thì với Trí, có lẽ vì anh cũng yêu công việc đến độ quên đi việc
kết hôn nên hai người dễ dàng thấu hiểu cho nhau.
-
Chia tay rồi à?
-
Vừa. Vậy tôi với anh sẽ tiếp tục có nhiều thời gian dành cho nhau.
-
Nếu thế thì cưới nhau luôn đi.
Hai
con người quyết đoán nói chuyện với nhau, nghe cứ tưởng là đùa nhưng rồi lại kết
hôn thật. Một cuộc hôn nhân không tình yêu nhưng hoàn thành trách nhiệm với gia
đình hai bên. Anh và cô tự đặt cho mình những giới hạn riêng trong ngôi nhà
chung, việc cả hai kết hôn chỉ là để cho song thân hai bên không còn nói gì về
việc con mình thiếu một điểm tựa. Sau khi lồng vào tay nhau chiếc nhẫn, cả hai
lại càng hoàn thành tốt công việc, thậm chí còn ăn ý hơn, vì cả hai khá quyết
đoán và sòng phẳng với nhau và có chung niềm đam mê với công việc.
Cuộc sống hôn nhân
tưởng như vô cùng đồng thuận vì cả hai làm chung một công ty, cùng đi làm, cùng
về, lại khá thoải mái trong việc ăn uống. Tính tình cả hai rạch ròi nên không
chỉ công việc ở công ty mà cả ở nhà cũng rất rõ ràng, ai rảnh trước thì nấu ăn
và dọn dẹp. Nhìn rạch ròi như thế nhưng lại khiến mọi thứ trở nên rõ ràng và ít
xảy ra mâu thuẫn cãi vã. Hôn nhân cứ thế trôi qua mấy năm, nghĩa tình cũng theo
thế mà tăng lên, đôi khi nhìn lại cả anh và cô đều dần biết quan tâm nhau hơn
nhưng cả hai đều nghĩ đó chỉ là vì tình nghĩa, vì cái thứ trách nhiệm “vợ” và
“chồng” mà hai người đã đặt ra khi cưới nhau.
-
Em có quyền có người khác và tôi cũng vậy.
Ngoại
tình được cho phép ở ngôi nhà này, vì ngay cả cuộc hôn nhân này từ ban đầu đã
là không đúng. Cô gặp lại Quốc trong một buổi chiều nắng cháy, ngày chia tay ba
năm trước vì cô không thể xa rời công việc, và anh không thể ích kỷ lấy một người
không xem mình là nhất. Ngày gặp lại, cô cũng nói rõ với Trí, gặp Quốc, mà cũng
không biết từ lúc nào, gần như Trí là một người bạn hiểu và biết rõ hết mọi
chuyện của cô, anh chỉ im lặng lắng nghe, nhưng lại khiến cho cô yên tâm vì có
người chia sẻ. “Gửi em tấm thiệp cưới, cũng may ngày đó em bỏ anh, anh mới có
thể tìm thấy hạnh phúc của đời mình”. Dường như đó là câu nói đau lòng nhất mà
cô nghe từ người yêu cũ. Nhưng ngày đó cô vẫn quyết định đi đám cưới, cũng
không có ý định dẫn Trí theo, vì hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa,
nhưng ngày đó anh vẫn xin nghỉ phép, vẫn diện cho mình một bộ cánh thật đẹp và
không nói gì cùng cô đến đám cưới Quốc.
Khi
cô dâu chú rể đến bàn hai người ngồi, cũng là lúc Trí ân cần gắp cho cô đồ ăn
và chỉnh lại ghế để cô ngồi xuống sau khi cùng cả bàn đứng dậy chúc rượu mừng.
Cô chợt hiểu đó là cách Trí muốn Quốc thấy, ngay cả cô cũng đã có người quan
tâm đến cô… Anh vẫn luôn âm thầm quan tâm đến cô theo cách đó, cô chỉ hỏi: “Sao
anh lại đi cùng?”. “Không biết, có lẽ là tôi ghen.” Còn cô, ngay cả cô cũng
không hiểu, tại sao khi có anh đi cùng, vết thương nhức nhối mà Quốc gây ra, cô
lại cảm thấy yên tâm khi có anh xoa dịu. Hai người hoàn hảo trong công việc
nhưng không nhận thức được cả tình cảm của chính mình.
Nhưng
anh lại có một tính xấu. Anh nấu ăn rất ngon, nhưng có những thứ như trái cây
anh không bao giờ ăn chung với cô. Thường mỗi quả anh đều cắt gọt hai trái khác
nhau, nhưng lại có tật là thử hết cả hai quả, như quýt thì ăn mất một múi, táo
thì cắn mất một miếng rồi mới đưa cô. Ban đầu cô cũng không nghĩ gì vì nghĩ là
thói quen của anh. Nhưng rồi có lần khi anh đang ăn dở thì có điện thoại nên ra
ngoài, lúc đó cô mới lại thử phần trái cây của anh, cắn vào một miếng thấy
không ngon bằng miếng anh đưa cô, lúc đó cô mới chợt hiểu… Cũng như có những
đêm cô mất ngủ, khi ra phòng khách lấy nước thì thấy anh đang ngồi coi tv, dù
trước đó anh đã đi ngủ sớm, hỏi ra thì anh nói: “Ở phòng bên thấy cô cứ cựa, nếu
không ngủ được ra ngoài còn có tôi…”
Đột
nhiên, cô cảm thấy có gì đó ở người đàn ông này làm cô rung động. Không biết có
phải là trách nhiệm ban đầu không nhưng cô lại mang lòng yêu tự lúc nào. Và cả
anh, cũng không biết từ bao giờ, sự thao thức của cô vợ hờ khiến anh động tâm
và trong căn nhà nhỏ, một tình cảm không biết gọi tên bắt đầu nảy sinh thành
hình. Một tình cảm mới như chồi non từ trách nhiệm với gia đình nhưng lại đồng
cảm rồi kết thành quả của sự yêu thương. Đó cũng là một dạng của tình yêu.
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét