- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
VỀ MỘT MẢNH TIM
Thuở đặt tình em vào huyết quản
Là dại khờ như chưa biết dại khờ
Đời lẩn lộn thủy chung và bội phản
Cũng nhẹ nhàng lơ lửng mấy câu thơ
Cuộc chia tay nào không có lý do
Có nguyên nhân nào không từ nguyên cớ?
Chỉ tội nghiệp trong tận cùng nỗi nhớ
Mảnh tim hồng mãi đập nhịp nguyên sinh
Ta viết một chữ tình lên mây gió mông
mênh
Một chữ nhớ lên dòng đời dâu bể
Dẫu biết rằng không thể
Trọn câu gì xoa dịu vết yêu thương
Mảnh tim lạ thường
Sần sẹo dưới phong sương
Cho đôi lúc bật cười, ngẫm nghĩ
Về một mạch nguồn âm ỉ
Nơi bắt đầu ta vụng dại với muôn phương.
TIỄN BẠN VỀ HƯU
Vậy là bạn đã về hưu
Thản nhiên cười giữa mùa thu cuộc đời
Công danh gửi lại bên trời
Hái hoa bắt bướm với người tình chung.
Vậy là bạn đã ung dung
Trượng phu hề, chẳng thẹn cùng nước non
Khi buồn có thể du sơn
Khi vui có thể thong dong sông hồ.
Ta còn nợ bạn câu thơ
Loay hoay chưa viết kịp giờ chia tay
Bồi hồi một chút rượu cay
Cùng chia hai để cầm tay hẹn rằng…
Bao giờ đêm vẫn còn trăng
Và ngày còn ánh nắng vàng đẹp tươi
Nghĩa tình lại lấy ra soi
Vẫn long lanh sáng hỡi ơi…
Bạn hiền!
TIN NHẮN NỬA ĐÊM
đêm trở giấc ta biết
mình có lỗi
tin cho em là tiếc
nuối vô ngần
dẫu thế nào em cũng
cần phải đọc
để tình xa mà vẫn
thấy thật gần.
tin không có những
lời hoa bướm cũ
tình đã buồn như sớm
nắng chiều mưa
ta vẫn đau lòng
trong giấc ngủ
vương vấn một người
trên lối xưa.
đêm trở giấc ta biết
mình hối lỗi
tin cho em là tạ tội
chân thành
dẫu thế nào em cũng
cần phải đọc
để ngày sau mưa gió
chẳng vô tình.
tin chỉ có nổi buồn
trong huyết quản
lỡ chuyến yêu đương,
lỡ cuộc hẹn hò
ta vẫn một đời - tên
lãng tử
ru trái tim mình
theo ý thơ.
đêm trở giấc ta biết
mình thiếu chữ
để gửi cho người
thêu ước mơ
ngày mai tới và tình
xa sẽ cũ
nghe xót xa
ngoài hiên gió
đưa...
ƯỚC GIỮA
KHUYA
Ước gì!
Như chút gió thôi
Thoáng qua rồi mất giữa trời an nhiên
Ta mang cả mớ ưu phiền
Vứt vào đêm để tịnh thiền thật lâu.
Ước gì!
Như nhịp thở sâu
Chắt chiu chân khí đậm màu nguyên sinh
Ta gom góp những cuộc tình
Cõi anh minh rõ bóng
hình nhân gian.
Vòng đời
Hữu hạn trăm năm
Lúc hân hoan, lúc lầm than kiếp người
Ta qua mấy bận khóc cười
Giữa đêm khản giọng mòn hơi: Ước gì!
Khuya nầy sướt mướt lâm ly
Mộng du? Hay chỉ mình đi kiếm mình.
TÀO LAO TRÊN BẾN CHIỀU
Ghé đây một lát thôi mà
Vẩn vơ, rồi chúng mình qua kiếp người
Ví dầu mai mốt chia phôi
Người xuống đất, kẻ lên trời cũng vui.
Bồi hồi, giọt nắng chiều rơi
Vấn vương, cánh lục bình trôi giữa dòng
Bọt bèo chìm nổi long đong
Khi tan lúc hợp lòng-vòng bến mê.
Xót thương cái trượng-phu-hề
Chưa chi đến tuổi-về-quê mất rồi
Buồn cười sau một cuộc chơi
Chỉ còn lại chúng mình nơi… (nơi nầy)!
Chiều chiều
Hai bóng người say
Tào lao
Rồi cạn một ngày trần gian.
Nguyễn Văn Tài
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét