Nước mắt hoen mi
Chưa kịp rớt
Tròn xoe
Trong vắt
Tiếng em cười
Gió xuân đến mơn man
Bất chợt
Nồng nàn xoay
Từng giọt
Rơi rơi...
MỘT THÁNG GIÊNG HỒNG
Em bỏ quên gì trong tiếng nắng khua
Lá me cứa mái tôn rơi lổ chổ
Phủ kín hiên thưa, hương xưa mấy độ
Thả rong rêu, ngày cũ đã sang mùa
Tháng Giêng non, giăng mắc tơ trời
Rợn ngợp gió xuân thì thốc xối
Vội vàng buông, vô chừng vô đổi
Trễ tràng cong, tóc thả lả lơi
Em bỏ quên gì mà cố tìm về
Nơi hoang vắng, bãi bờ tím biếc
Dốc nắng oằn cong chiều giã biệt
Ngắc ngoải ngày, đắm đuối đam mê
Tháng Giêng xanh mướt ngát bên đường
Nét tươi trẻ, lay điều có thể
Góc nhìn cũ thâm căn cố đế
Gió mới về tràn ngập yêu thương
Em bỏ quên gì, lợn cợn ngày đi
Như khỏa lấp bao điều nông nổi
Con đường hẹp cong chiều bức bối
Luẩn quẩn rơi, đâu dấu cuồng si...
BÉ HỒN NHIÊN
NHƯ GIÓ TẾT THỔI QUA LÀNG
Hoa và nụ rợp trời xanh mãi
Một chút đời rớt lại sau lưng
Xuân cứ đến, gì đâu mà ngại
Mắt bé tròn… tóc thả nữa chừng…
Gió tháng giêng, ngang trời lồng lộng
Cứ vô tư nghịch mái tóc bồng
Cuốn thời gian theo chiều mở đóng
Hao hớt mùa nắng trãi mênh mông
Chuyện cổ tích, không riêng ai cả
Như mặt trời gửi nắng cho hoa
Năm mới đến, người quen người lạ
Nỗi buồn vui gì cũng xóa nhòa
A, năm cũ đưa lời tiễn biệt
Nỗi niềm gì trăm mối ngổn ngang
Cả làng xóm nào ai có biết
Bé hồn nhiên… gió tết qua làng…
LÊ THANH HÙNG
–––––––––––––––––
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh để về mục lục chuyên đề đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét