KHOẢNH KHẮC
(Tặng VD và K.T.Phương)
Bước lang thang trên phố biển Quy Nhơn
Lòng chợt nhớ những ngày thu Hà Nội
Khi Hồ Tây hàng liễu buồn rười rượi
Cơn mưa về bất chợt ướt áo em.
Hà Nội ơi! Phố dưới màn đêm
Nghe tiếng gió vỗ về căn gác nhỏ
Bản Romance làm ngẩn ngơ xóm trọ
Cánh thu buồn vi vút giữa trời khuya
Hà Nội buồn khóc những cơn mưa
Con phố cổ ướt dầm trong tranh vẽ
Bước chân ai phía cuối đường lặng lẽ
Đang âm thầm tìm kiếm một vần thơ.
Nhưng giờ đây con phố ấy bơ vơ
Khi vắng bóng đôi tình nhân năm cũ
“Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ…”
Tiếng ai vọng về khúc hát yêu thương.
ANH SỢ
Ta đã quen nhau bao lâu rồi em
Đối với em: thời gian chưa đủ nhiều để mình có thể yêu nhau
Với anh lại khác: khi anh nhận ra tim anh không thể thiếu
Thì em… mãi xa rồi.
Căn gác nhỏ từ ấy cũng mồ côi
Cây bàng trổ nắng chiều vương cửa sổ
Em ra đi theo mùa lá đổ
Để xóm trọ nghèo vắng bóng một người thương.
Có phải vì hai nửa trái tim không khớp mảnh yêu đương
Nên phận số trêu đùa tuổi trẻ
Để thời gian cứ vô tình mãi thế
Chẳng mang em về với một nửa của tôi...
Căn gác nhỏ từ ấy đã mồ côi
Vì em đã bước đi không trở lại
Giọt nắng, hàng cây, nắng chiều tê tái
Con sóng buồn chẳng còn hứng rượt đuổi chú còng con.
Bãi cát dài rải nắng nhũng hoàng hôn
Chiếc võng xếp khép mình không cựa quậy
Tiếng chim lạc nhau gọi bầy ríu rít
Anh cũng lạc tìm một dấu chân quen.
Ngày xưa ơi! Nhớ lắm… mà sao bỗng xa thêm
Khi ánh mắt em dần nhạt nhòa theo kí ức
Anh sợ rằng một mai thức giấc
Sẽ vô tình đánh mất… hình bóng một người xưa.
TÌM LẠI SẮC TIGÔN
(Tặng Bút Chì)
Em lặng bước trên con phố ngày xưa
Chiều thu ấy tìm anh trong mắt nhớ
Đưa tay hái một chùm hoa tim vỡ
Tặng cho người lữ khách em yêu.
Em là gái má thắm môi say
Không giữ nổi một trái tim lang bạc
Chỉ hận tình gieo bao cay nghiệt
Để sương về lạnh buốt cánh hoa đêm
Người đi rồi cơn gió có lạnh thêm
Liệu có thể đóng băng em nỗi nhớ?
Sắc đỏ Tigôn sao tan ra mãi thế
Theo ánh nắng chiều chùm hoa vỡ trong tim…
Em bước theo chồng màu hoa trắng tiễn đưa
Cánh hoa mỏng nghiêng nghiêng trong gió buốt
Dấu kín nỗi đau riêng mình chua xót
Sắc đỏ hôm nào chôn chặt đáy tim em
Chẳng biết rồi nhân thế có bình yên?
Khi duyên kiếp cứ trêu đùa ta mãi
Hai sắc Tigôn có ai tìm lại?
Để buổi chiều man mác khúc hồn si.
Để buổi chiều nay cũng một kẻ ra đi
Người ở lại đôi mắt sầu ướm lệ
Nhặt hai mảnh tim ghép thành nỗi nhớ
Bóng người giờ chẳng biết ở nơi nao?
Xin một lần nhắc lại khúc tình đầu
Dẫu kiếp trước đã tan vào hư ảnh
Ánh mắt em chôn tím chiều se lạnh
Hai cánh tim nằm giữa phố run run
Em có còn không? Anh có còn không
Khi mái tóc đã nhuốm màu sương nắng
Dưới nấm mộ sâu thắt lòng vỡ nghẹn
Còn lại gì ngoài hai sắc Tigôn
Buổi chiều nay, trước ngõ vẫn hoàng hôn
Cô thiếu nữ ôm chùm hoa đứng đợi
Chờ bóng ai mà hoài chưa tới
Để áng mây trời lặng lẽ trôi xa…
VÂN PHI (tác giả giữ bản quyền)
______________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét