TÌM HƯƠNG ĐỒNG NỘI
Hứa Phát Đại
Cơn mưa vội đi mau
Nắng về xanh vòm lá
Đón một mùa yên ả
Thoảng mùi hương đồng nội.
VỀ LONG XUYÊN NHỚ MỘT NGƯỜI
“Sông dài cá lội biệt tăm
Phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ”.
(Ca dao)
Trong dâu bể bao la dường thấm mệt
thân đắm chìm bến lú với sông mê
anh cúi hôn từng ngọn rau tấc đất
trăm lần xin hối lỗi lúc quay về.
Anh bần thần đi trên từng dấu cũ
qua cầu sông bến nước, những con đường
qua công viên - chiếc lá rơi về cội
qua cuộc tình trong trẻo mắt huyền sương.
Đêm tay gối dụi hồn vào kí ức
thuở mặt hồ không sóng gợn trong veo
thuở mười bảy giấy thơm lòng trinh bạch
ta ngập ngừng ngường ngượng kết lời yêu.
Trên bến đợi đò tình chao chọng gió
dưới sông dài con cá lội cô đơn
duyên chồng vợ dẫu biết là không thể
vẫn nhói lòng câu hỏi : “Đợi anh không?”
Kỉ niệm cuộn tròn như con cuốn chiếu
dưới thềm xưa mướp rũ lá trên giàn
con bướm lạc lân la tìm chỗ đậu
khi vô tâm ai ngắt nụ hoa vàng ?
Hồi còi rúc trên ga dừng của tuổi
thương tóc xanh lem trắng dấu thời gian
trái tim anh chưa một lần phản bội
vẫn cút côi trong gió núi mưa ngàn.
MƠN MỞN
Đàm Lan
Mơn mởn một dòng xanh mơ màng sắc long lanh ngày chim én
Nghiêng nghiêng một khóe mày ngan ngát hương quê trong vắt một
câu hò
Con sông nhỏ dưới chân đồi thong dong ven bờ ngơ ngẩn bóng dừa
xanh
Ai đó đi ngang ngỡ ngàng đánh rơi một vần thơ thanh bình mộc
mạc
Tao khiết.
Hồn nhiên.
Mơn mởn cánh đồng nhánh lúa đong đưa êm đềm say gió hát
Phởn phơ chiếc đuôi bò ve vẩy chút hương mùa dào dạt khúc
bình ca
Lênh đênh manh nón lá lấp lóa ánh mặt trời những môi cười
nong nả
Chao những cánh cò giao hòa vũ điệu bồng bềnh kìa mây trắng
miên man
Thoang thoảng.
Tình tang.
Mơn mởn vành môi lúng liếng điệu giao duyên rộn mắt nồng bừng
má thắm
Mang mang cánh diều lách chách tiếng chim rung rinh chùm quả
chín
Nông nàn tay ấm thon thả bờ vai cong cong chân mày hình lá
liễu
Câu thơ chín chiều nôn nao khúc ruột bồi hồi thắc thỏm ngày
trông
Son trẻ
Tình hồng
Mơn mởn mùa hây hây má reo ca nhịp bước xôn xao ngày xuân ấm
Lồng lộng bốn phương giãi đầy trời tiếng gọi mời khao khát
Vầng trăng nghiêng bản hợp âm lũ côn trùng tí tách bật mầm
xanh
Run bờ môi run một vòng tay hơi thở phập phồng run tiếng
lòng khe khẽ
Vành trời
Vông vênh
TÂM SỰ NGƯỜI CON GÁI ĐANG YÊU
Trang Ly
Em rất sợ, lắm đêm về mưa khóc
Tiếng nỉ non thao thức những canh thâu
Nắng chẳng hiểu mưa âm thầm chôn giấu
Bởi bao giờ nắng trở mình giữa đêm?
Em rất sợ một chiều sóng lênh đênh
Theo chân biển sóng tìm nơi vùng vẫy
Ngoài khơi xa sóng nô đùa, chạy nhảy
Biết đâu bờ trông sóng vỗ ngày đêm?
Em rất sợ phút nàng xuân ngủ quên
Để băng tuyết ướp tim em đơn lạnh
Làn gió đông thổi hồn em khô khốc
Giữa hai mùa trơ trọi một mình em.
Em rất sợ giữa cơn mê bất chợt
Những bàng hoàng khi tưởng sẽ mất anh
Ôi nước mắt! ướt đầm trên gối nhỏ
Sợ xa anh ngay cả trong vô thức.
Em rất sợ những điều em chưa thể
Tìm trả lời cho những nỗi đắn đo
Bởi yêu người em trao anh tất cả
Nên rất sợ từ muôn điều nhỏ nhoi.
NHIỀU TÁC GIẢ (tác giả giữ bản quyền)
___________________________________
ĐÓN ĐỌC BÔNG TRÀM CHUYÊN ĐỀ ĐẶC BIỆT
BA MÙA NGÁT HƯƠNG (3/1/2011 - 3/1/2014)
>> Vui lòng nhấp chuột vào hình ảnh phía dưới để vào mục lục số đặc biệt <<
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét